Người phục vụ trong cửa hàng di vật văn hoá thấy rất buồn cười: "Tôi đã nói với anh rất nhiều lần, người quản lý của chúng tôi có lòng tốt, năm mươi tệ là lấy, đây vẫn là một việc tốt, năm mươi tệ mà chúng tôi không bán được thì nói không chúng tôi còn phải bù thêm tiền. Mặc dù chúng tôi là doanh nghiệp nhà nước, nhưng bây giờ đổi mới rồi, vẫn phải phụ thuộc vào hiệu suất, thành tích không tốt thì chúng tôi cũng sẽ xui xẻo! Ngược lại anh cứ ba hoa một cách ung dung từ trên xuống dưới, đợi chốc lát chúng tôi bù thêm tiền thì anh tới bù thêm?"
Người mặc bộ quần áo dài màu xanh cổ điển của Trung Quốc bất đắc dĩ, khom người nói: "Thật, thật sự là di vật văn hoá của triều đại nhà Thanh, hàng thật, mấy người bán nó đi, khẳng định sẽ không chỉ là số tiền này, quản lý của mấy người cũng nói là như vậy sao?"
Người phục vụ cười lạnh: "Vậy sao, vậy anh bán nó đi, đi ra ngoài, đây là đường Bảo Nam, anh mau bán đi, bán nó đi!"
Cô đứng dậy, nhìn một sang ban công một chút, ở đó có phơi hai cái áo sơmi, nhìn ra chút vết tích sinh hoạt.
Cô thoải mái quan sát như vậy, Lục Thủ Nghiễm đi ra từ phòng bếp, nói: “Phòng thứ hai ở bên trái là phòng sách, em có thể đến đọc sách, hoặc xem TV cũng được, điều khiển từ xa ở dưới kệ TV"
Sơ Văn: “Vậy em đi đọc sách một chút."
Cô uống cạn sạch ly sữa kia, sau đó đi qua phòng sách, phòng sách của anh khá lớn, bên trong có một hàng kê sách, đủ loại sách trong ngoài nước đều có, Sơ Văn tùy tiện lấy ra một quyển, có cả vết tích bút ký, xem ra đây không phải là đồ bài trí tô điểm, mà là do anh thực sự đọc.
Điều này khiến cô cảm thấy có chút ngạc nhiên, đúng là anh rất có thời gian, vừa có thời gian tập thể dục, vừa có thời gian đọc sách, thỉnh thoảng còn tham gia đủ loại hội nghị, chẳng lẽ một ngày của người này có 48 tiếng sao?
Cô đặt cuốn sách này xuống, rảnh rỗi nhìn bức tranh tường ở xung quanh, là của nhà thư pháp nổi danh đương đại, cũng có một bức là của một vị lãnh đạo lớn, vừa chính trị lại vừa nghệ thuật.
Cô đánh giá bài trí của căn phòng, tưởng tượng đến bộ dáng anh đọc sách ở trong căn phòng, người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ sắp hoàn toàn thuộc về mình, trong lòng cô càng cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc.
Trong lúc thoải mái quan sát, liền vô tình nhìn thấy chút sách đồ cổ ở một góc, cô liền cầm lên, vậy mà cô lại phát hiện ra bút ký của anh.
Nhất thời cảm thấy bất ngờ không thôi, cô không biết vậy mà anh lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này.
*** Chờ đến lúc Lục Thủ Nghiễm làm xong đồ ăn, anh gọi cô đến bưng cơm, Sơ Văn Vội vàng chạy qua hỗ trợ.
Cô thuận miệng hỏi: “Em thấy trên giá sách của anh có chút sách về đồ cổ, anh cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này sao?"
Lục Thủ Nghiễm có chút bất ngờ liếc nhìn cô một cái: “Cũng không phải quá có hứng thú, chỉ là tùy tiện xem sách về tất cả các lĩnh vực mà thôi.
Sơ Văn: “Không phải là vì em nên anh mới đọc chứ?"
Vẻ mặt của Lục Thủ Nghiễm ngừng lại một chút: “... Chỉ là tìm hiểu mà thôi."
Sơ Vãn kéo dài âm: “À....."
Lục Thủ Nghiễm cười: “Như vậy không phải thật tốt sao, về sau em cũng có thể nói cho anh biết một chút chuyện về phương diện đồ cổ, anh cũng có thể nói về phương diện này"
Thật ra Sơ Văn có thể đoán được tâm tư của anh, cô liền cười nói: “Em cùng Hạc Hồ đã bàn bạc qua, chúng em sẽ lập tức sửa bảo tàng. Đến lúc đó anh đi cắt băng nhé?"
Lục Thủ Nghiễm nghe vậy thì mắt đen nhìn về phía cô: “Có phù hợp không?"
Sơ Văn nói: “Chỉ cần anh tiện thì em cảm thấy rất phù hợp."
Dù sao thì anh cũng có vị trí cao, thu hút sự chú ý của người khác, cô cũng không biết là anh có thuận tiện qua không.
Lục Thủ Nghiễm nói: “Được, anh không có vấn đề."
Sơ Văn nghe vậy thì cũng cảm thấy thích, quan hệ của hai người sẽ được công khai rộng hơn, tất nhiên chuyện này cũng dẫn tới việc anh bị công kích, dù anh có vị trí như thế nào thì cũng sẽ bị đàm tiếu.
Cũng may là hai người đều chuẩn bị tâm lý, người ở phía trên cũng gật đầu, nhà anh cũng không có ý kiến gì, ngoài xã hội cũng chỉ chỉ trích một chút, chỉ cần da mặt đủ dày thì cần gì quan tâm đến việc người khác nói gì, chính mình cảm thấy thoải mái là được rồi.
Chờ thêm 2 năm, sau khi có con, chuyện này cũng sẽ hết nóng hổi, mỗi năm thành Tứ Cửu đều có tin tức lớn, ai còn có thể mãi đuổi theo không dứt, người hiểu chút chuyện đều sẽ không đắc tội với người khác vì chút chuyện này.
Lục Thủ Nghiễm cười nhìn cô, nói: “Sau khi chúng ta ở cùng nhau, có thể từ từ bàn bạc rất nhiều chuyện, có thể thích ứng với nhau, nếu như có chuyện gì đặc biệt không thích hợp thì anh sẽ nói trước với em, để em chuẩn bị tâm lý.
Sơ Vãn gật đầu, nghĩ đến cuộc sống sau này của hai người, dù sao tuổi của hai người có chút chênh lệch, hoàn cảnh làm việc cùng tính chất cũng không giống nhau, về sau ở chung cũng phải từ từ hòa hợp.
Cô lập tức nói: “Nói thật, anh cũng biết tình huống lúc trước của em và anh ta, quan hệ vợ chồng của bọn em cứ như vậy, nhưng em và anh thì chắc chắn khác, còn về chuyện khác như thế nào thì em cũng không biết."
Khi cô nói mấy lời sau cùng thì có chút đỏ mặt.
Phòng bếp không lớn, khoảng cách hai người rất gần, Lục Thủ Nghiễm nhìn cô, sự ôn nhu trong mắt gần như tràn ra:“Thật ra anh cũng không biết, nhưng mà chúng ta có thể cùng đưa ra đưa yêu cầu với nhau, nâng cao ý nghĩ, giải quyết mọi việc.
Sơ Vãn gật đầu, nhất thời nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, còn có một vấn đề em muốn hỏi anh"
Lục Thủ Nghiễm: “Chuyện gì?"
Maddocks cười nói: “Cô Sơ, có chuyện gì sao?"
Sơ Văn: “Có một miếng ngọc, muốn nhờ Hạc Hề nhìn giúp, anh ta đâu?"
Maddocks: “Chúng tôi ở Hương Sơn, bây giờ anh ta hình như không khỏe lắm, đang nghỉ ngơi ở đây"
Sơ Văn: “A? Không sao chứ?"
Maddocks: “Cũng không có gì đáng lo, nghe bác sĩ nói, chắc là bị cảm lạnh rồi"
Sơ Văn: “Vậy tôi đi qua một chuyến, anh cho tôi địa chỉ."
Maddocks đưa địa chỉ cho Sơ Văn, Sơ Văn lập tức lái xe đến Hương Sơn.
Vốn cô muốn mang ngọc thấm máu đến, nhưng nghĩ đến máu thấm suy cho cùng là thứ mang máu, thân thể Đo Hạc Hề không thoải mái, hay là ngày khác hẵng xem.
Cô lái xe ngang qua đường Vạn Tuyền Hà, qua cầu Đạo Hương Viên, chạy một mạch về hướng bắc, qua qua đường Bắc Ổ Thông, cuối cùng đến đường Hương Sơn.
Vị trí này không xa ngôi biệt thự của nhà họ Lục, cũng gần với vị trí của Bảo Hương Trai trước kia, đoán chừng là Đạo Hạc Hồ đã mua trước đó, sau khi đi vào, thì thấy ngôi biệt thự đó diện tích khá rộng, vắng vẻ yên lặng thanh nhã.
Sau khi Sơ Văn vào, Maddocks tiếp đón cô, nói Đao Hạc Hề đang câu cá trong hồ ở sân sau: “Vốn dĩ anh ta chờ cô ở phía trước, nhưng thấy cô mãi chưa đến, nói là đi câu cá."
Sơ Văn vừa nghe: “Một ngày trời lạnh như vậy, có thể có cá sao?"
Maddocks:“Hai ngày nay băng tan rồi, anh ta nói có"
Sơ Văn: “Được, vậy tôi đi đến xem thử."
Sau đó Maddocks đưa cô tới sân sau: “Tôi còn có chút chuyện, cô Sơ tự đi qua nhé, ông chủ ở đình nghỉ mát trước mặt"