Khi đó là thời kì đặc biệt, ai cũng không dám nói thêm gì, dĩ nhiên ba vợ ông ấy cũng không dám nhắc tới, sau khi ba vợ đi khỏi, việc này cũng bị lãng quên.
Năm tháng đó, xin ảnh vĩ nhân về nhà đều phải kính trọng, ai lại rảnh rỗi mở khung tranh ra xem chứ, cho nên treo vài chục năm, vậy mà cũng không phát hiện bí mật bên trong.
Mẹ Hồ Tuệ Vân vội vàng nhìn bức tranh: "Đây là tranh gì?"
Đã thấy là một bức tranh phong cảnh, tất nhiên bà ấy không hiểu bức tranh, nhưng nhìn thoáng qua chắc là một bức tranh cổ.
Sơ Văn lấy tới nhìn một lượt mới nói: "Đây là Đường Đại, hoạ sĩ cung đình thời nhà Thanh, ông ấy là đệ tử chính thống của Vương Nguyên Kỳ, phục vụ triều đình mấy chục năm, bắt chước hội họa triều Tống Nguyên, bức tranh này chắc là phỏng theo phòng cảnh của Mễ Phí, nhìn phong cách, chắc là tác phẩm lúc tuổi già của Đường Đại, lúc này trình độ nghệ thuật của ông ấy đã góp lại."
Nhà họ Hồ có một tính một, nào hiểu những thứ này, chỉ là nghe Sơ Vãn giải thích hết.
Sơ Văn: "Chú, dì, nếu như bây giờ mọi người muốn bán bức tranh này, cháu cảm thấy giá có thể là ba đến năm trăm, chẳng qua nếu như trong tay không thiếu tiền, có thể chờ được, qua mấy năm nữa chắc chắn còn có thể tăng lên."
Ba người nhà họ Hồ nhất thời nghe được như mở cờ trong bụng, đúng là không thể tin được!
Chỉ là một cái khung tranh như vậy, cũng không ai coi trọng nó, đầu tiên là phát hiện khung tranh đó là gỗ đàn hương đỏ, bán được một trăm hai mươi tệ đã hết sức vui vẻ, kết quả Sơ Vãn vừa tới, trực tiếp tăng giá lên một trăm sáu mươi tệ, quả thực là mở cờ trong bụng!
Không những vậy, quay đầu lại phát hiện trong này còn cất giấu một báu vật!
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, quả thực khiến cho người ta muốn khóc.
Hốc mắt mẹ Hồ Tuệ Vân nóng lên: "Không ngờ nhà mình lại còn có báu vật này, chúng ta treo mấy chục năm, báu vật ngay ở ngay trước mắt, vậy mà mình không biết!"
Hồ Tuệ Vân thở dài: "Sơ Vãn, cháu thật thần kỳ, sao cháu biết vậy? Cháu chưa hề nhìn thấy, sao biết bên trong cất giấu thứ này?"
Sơ Văn: "Lúc đầu cháu cũng không để ý, cũng không ngờ tới, nhưng đối phương khăng khăng muốn mua, lại còn ra giá một trăm hai mươi tệ, cảm giác thái độ của đối phương có hơi cấp bách quá mức, nên cảm thấy trong này có vấn đề, sau đó cháu cũng chợt nghĩ đến."
Khi đến trước cửa Học viện Mỹ Thuật, cô cũng không vội vàng, chỉ tìm một nơi có nhiều người để đi đến rồi ngồi xuống, sau đó để những đường nét chạm khắc tượng phật lộ ra ngoài, rồi bình tĩnh ngồi một bên để chờ đợi.
Lúc này, cô cảm thấy có hơi đói bụng, cho nên liền mua hai cái bánh bao ở hàng bên cạnh để ăn.
Bởi vì là Học viện Mỹ Thuật, cho nên có rất nhiều người biết xem hàng ở đây, lần lượt từ học sinh cho đến các giáo viên đều đến xem thử, thật sự là những đường nét chạm khắc dưới thời nhà Đường thật sự vô cùng đẹp, cũng có một số người đến hỏi giá, nhưng mà cuối cùng cũng không thể đạt được thỏa thuận mua bán.
Thật ra Sơ Văn cũng có chút không biết phải làm sao, cô biết rằng ở trong Học viện Mỹ Thuật này có một vị giáo sư rất hiểu biết về những đường nét điêu khắc dưới thời nhà Đường, đáng lẽ ra cô có thể bán nó để lấy tiền, nhưng mà cô phải đợi người đó đến, nhưng mà nếu không đợi được người có duyên phận, thì chắc cô sẽ phải tìm một cái xe đẩy rồi đẩy nó trở về nhà của Hồ Tuệ Vân.
Nói không chừng kết cục cuối cùng của tảng đá này chính là một cái thớt để băm đồ ăn.
Ba nhân dân tệ đó!
Cô thở dài, nhanh chóng quấn chặt chiếc áo khoác bông của bản thân, tự nói với chính mình rằng sau này sẽ không bao giờ tham lam những món đồ rẻ nữa, nhất định phải tìm một cái gì đó nhỏ nhỏ có thể thuận tiện để mang theo bên người, bởi vì cô không thể mua những đồ vật quá nặng dưới cái thân hình nhỏ bé của bản thân.
Nhưng mà may mắn thay, vào buổi chiều, có hai thanh niên cùng với một ông già đi đến đây, ông ta tầm hơn sáu mươi tuổi, hai bên thái dương đã có hoa râm, trên người mặc tây trang, nhìn bộ dạng của ông ấy có vẻ rất đặc biệt, cô thấy bọn họ nhìn sang đây một cách đầy thích thú, ngập ngừng hỏi giá cả.
Sơ Văn nhìn ông ta một cái, liền nhận ra người này.
Đây chính là một người Hoa đã sinh sống ở nước Mỹ, giáo sư Hạ, người đã từng đi theo Nam Hoài Cẩn để học Phật pháp, vào những năm của thập niên chín mươi, ông ta trở về nước để thành lập Học viện Hội Họa và Thư pháp, nhằm để quảng bá hình ảnh nghệ thuật hội họa phật giáo. Nghệ thuật vẽ tranh của ông ta rất nổi tiếng trong giới Phật pháp và các lễ hội nghệ thuật, ông ta đã từng vẽ bộ “Bộ sưu tập tượng Phật”, được mọi người gọi là “Phiên bản chân dung của Tam Tạng”.
Nhìn một màn này, bỗng cô cảm thấy, vận khí của bản thân đúng là quá may mắn.
Cái gì gọi là để lộ, đây chính là cái gọi là để lộ.
Trên thực tế khi cô quyết định mua tảng đá này, thì cũng chỉ nghĩ là muốn kiếm chút tiền phí vất vả, tầm tám nhân dân tệ hay mười nhân dân tệ là được rồi.
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, số của cô vẫn còn rất may mắn.
Cùng một tác phẩm điêu khắc tượng phật, nhưng trong tay của những người khác nhau, thì giá trị cũng sẽ khác nhau.
Nhất thời Sơ Văn thả lỏng người, Lã Vọng buông cần (*), chờ người mắc câu.
(*) Lã Vọng buông cần: Điển tích Lã Vọng câu cá (còn gọi là “Câu cá chờ người”) của Khương Thái Công là một câu chuyện về đức tính kiên nhẫn của người làm việc lớn.
Lần này giáo sư Hạ đến Trung Quốc, hiển nhiên còn chưa định cư, chỉ là trở về du lịch mà thôi, nhân tiện ghé thăm Học viện Mỹ Thuật, chắc chắn người đi bên cạnh ông ta chính là một giáo sư của Học viện Mỹ Thuật.
Sơ Văn đi Hong Kong, nhận phỏng vấn của “Nguyệt san Minh báo”, quen biết đều là nhân vật nổi tiếng Hong Kong, cho dù ở trong nước, tham gia hội nghị, cũng đều là hội nghị tập trung các chuyên gia khảo cổ.
Hôm đó anh ta đến kho hàng của Cục di sản văn hóa, tình cờ gặp một nhân viên làm việc, nhắc tới chuyện ngài Phạm Văn Tây đặc biệt nói đến Sơ Vãn, nói cô vô cùng xuất sắc, bên trên có ý để cô đi tham gia hội nghị nào đó vân vân.
Lúc ấy sau khi anh ta nghe xong, chấn động nói không nên lời, nhưng lại cảm thấy hết thảy đều có lý của nó.
Đương nhiên, trong lòng anh ta, cũng sẽ suy nghĩ, hoàn toàn không phải bản thân không ưu tú, mà là xuất thân khác nhau, điều kiện bẩm sinh khác nhau.
Điều này khiến trong lòng anh ta dễ chịu hơn rất nhiều, cũng sẽ không lại đi so sánh với Sơ Vãn nữa, anh ta đặt ánh mắt lên người Tống Vệ Quân hoặc là Hạ Thành Hòe, suy nghĩ tới số lượng nghiên cứu sinh tốt nghiệp xuất sắc sẽ dành cho ai, suy nghĩ bản thân có khả năng thắng bọn họ không, đoạt được cơ hội phân đến Bắc Kinh, từ đấy cắm rễ Bắc Kinh.
Sơ Văn lăn lộn đọc không ít sách trong thư viện quay về, đi dạo khắp nơi, còn đến nhà Hồ Tuệ Vân.
Bây giờ Hồ Tuệ Vân sắp kết hôn rồi, đối phương làm ở xưởng dệt, con một, trong nhà mới chia phòng, Hồ Tuệ Vân rất hài lòng, bây giờ đang mua sắm đồ cưới.