Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 5-2: Thứ trái cây kia có vấn đề

Cậu từ bên kia đi tới, quả nhiên trên đường rải rác vài con tang thi, cậu cầm tinh hạch, giọt nước ngưng tụ thành băng chuỳ sắc nhọn lập tức đâm thủng ngực tang thi. Những tang thi thét lên từng tiếng …nước miếng không tự chủ được chảy ra từ khóe miệng, da thịt của chúng đã chìm xuống từ lâu, bởi vì thân thể bị xé toạc, mùi hôi thối bay ra khiến cho Thúc Hàm Thanh suýt chút nữa bị nôn mửa. Với một đòn tấn công dữ dội như vậy, vừa rồi bản thân cậu đã bị bật ngược lại vào trong tường, mu bàn tay bị trầy xước, ánh sáng của viên pha lê trong tay nhanh chóng biến mất….

Thúc Hàm Thanh ném tinh hạch đã biến thành phế thạch trong tay đi, vừa định lấy mấy viên tinh hạch mới thì cách đó không xa có tiếng động lớn phát ra. Dị năng và năng lực của một người là có hạn, nhưng tang thi thì không sợ đau và sợ chết, chúng là vô tận….. Anh cảm thấy sởn gai ốc, phòng thí nghiệm làm sao có thể để một đợt tang thi lớn như vậy chạy trốn, đường đi phía trước bị chặn, hắn nhanh chóng lùi lại, sau đó móc ra tinh hạch vừa rồi Lân Mộ Diệp để ở chỗ cậu, dùng dị năng không ngừng làm đổ giá đỡ cùng dụng cụ thí nghiệm mà tầm mắt có thể nhìn thấy, tạm thời ngăn cản những tang thi kia.

Thúc Hàm Thanh có chút nôn nóng, lại ném đi một khối tinh hạch đã cạn kiệt năng lượng, đi về phía trước là đường cụt, chỉ có một cái cầu thang sắt lẻ loi, khi cậu leo lên tới thì có một cánh cửa, nhưng nơi có thể cho cậu đặt chân thì chỉ có một chút, ngay lúc cậu gấp gáp mở ra cánh cửa kia, đã có tang thi bò qua chướng ngại vật hướng bên này tới. Dưới tình huống cấp bách, cậu đành phải hủy cầu thang sắt vốn đã lung lay sắp đổ kia. Vừa lúc đó , bộ đàm ở bên hông cậu vang lên, là Ánh Vân đang hỏi bọn họ ở nơi nào, bọn họ bên đó đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Cái chuyện ngoài ý muốn kia Thúc Hàm Thanh cũng có thể biết là gì, không biết có phải là do uống nước trái cây …. Bây giờ cả người cậu đều có chút nóng. Thúc Hàm Thanh vội vàng nhắn lại nói cậu gặp phải thi triều, Lân Mộ Diệp cùng Úc Vinh Hoa không cẩn thận bị nhốt ở…... Cậu chưa kịp nói hết ba từ trong phòng thí nghiệm, tang thi đã đi tới dưới chân, phát ra tiếng gào thét về phía cậu, không để ý làm cho bộ đàm rơi xuống dưới, rất nhanh đã bị tang thi gặm thành từng mảnh nhỏ...

Thúc Hàm Thanh hoàn toàn trợn tròn mắt, cậu ra sức vặn tay nắm cửa và mở nó ra. Cậu hơi do dự một chút, đi vào trong, may mắn thay có một cái cửa sổ mà ánh sáng có thể lọt vào, có một ít giá đỡ phủ đầy bụi. Cậu đi vào trong, lúc cậu giẫm lên sàn nhà…Trống không? Cậu tìm dụng cụ cạy mở sàn gỗ, ném một đồ vật xuống, không cao lắm, cậu hỏi chủ thần: "Dưới đây là chỗ nào?"

Chủ thần không biết vì sao có chút trầm mặc. Vì thế cậu lại tiếp tục hỏi: "Vậy tôi nhảy xuống có chết không?"

Chủ Thần nói: "Sẽ không, nhưng mà sẽ…...".

Lời còn chưa dứt, Thúc Hàm Thanh đã rơi xuống đất, sau đó cậu nhìn thấy xa xa tựa hồ như có ánh sáng. Cậu cầm chủy thủ trong tay, đợi đến khi đi qua, cậu nhìn thấy Lân Mộ Diệp cùng Úc Vinh Hoa ngồi ở một góc, chung quanh có mấy đống lửa nhỏ. Ở giữa có dấu vết đánh nhau, cậu vừa xuất hiện, hai người đồng thời nhìn về phía cậu, Thúc Hàm Thanh cả người cứng ngắc, tại sao cậu lại cảm thấy trên người Lân Mộ Diệp và Úc Vinh Hoa đều có mùi rất dễ chịu, làm cho cậu rất muốn tới gần bọn họ….

Lân Mộ Diệp đứng lên: "... Thúc Hàm Thanh, sao cậu lại ở đây, người cậu thơm quá..." Hắn nói xong liền tới gần Thúc Hàm Thanh,Úc Vinh Hoa cũng đi tới, hắn vốn là một người lạnh lùng, giờ phút này lại cảm thấy rất vất vả, trong mắt lộ ra vẻ si mê lưu luyến…, Thúc Hàm Thanh ngay lúc đυ.ng chạm ánh mắt với bọn họ, dần lùi lại về phía sau. Úc Vinh hoa cùng Lân Mộ Diệp cũng đột nhiên tỉnh lại, Những sợi dây leo bên người Úc Vinh Hoa đột nhiên công kích về hướng Lân Mộ Diệp, Xong liền bị hoả diễm của Lân Mộ Diệp đốt thành tro tàn…. Khiến cho Thúc Hàm Thanh đứng không vững, cậu vỗ vỗ mặt mình, muốn hạ nhiệt độ của bản thân xuống... “Không phải, bọn họ đánh cái gì , đánh yêu????”

Chủ thần: “Tình cảm của nhân loại các ngươi thật sự quá khó hiểu. Sau khi đánh như vậy một lúc, hai người giống như là khôi phục ý thức trong thời gian ngắn, lại xích lại gần nhau , Lân Mộ Diệp không ngừng xoay phật châu trong tay của hắn, Úc Vinh Hoa thì điều khiển dây leo tự quấn lấy chân của mình…

“Thứ trái cây kia có vấn đề, Thúc Hàm Thanh, ngươi thế nào?" Ngay khi Lân Mộ Diệp muốn chạm vào Thúc Hàm Thanh thì sợi dây leo to bằng cổ tay đã cuốn cả người Thúc Hàm Thanh đi, Lân Mộ Diệp thấy thế liền siết chặt phật châu, Thúc Hàm Thanh nghĩ mình cũng đã ăn thứ trái cây đó, cho nên bây cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đối với bản thân mình….

Thứ dây leo kia hình như có ý thức, chui vào vạt áo ở cổ của Thúc Hàm Thanh, làm cho thân thể hắn không ngừng run rẩy, Thúc Hàm Thanh mặt đỏ bừng nói: " Úc Vinh Hoa! Lấy ra! Ngọn lửa của Lân Mộ Diệp lướt qua chóp mũi của Úc Vinh Hoa, dây leo đứt ở trước mặt của Thúc Hàm Thanh, chỉ thấy cậu nhìn Úc Vinh Hoa khẽ nói: "tôi đang nhìn chằm chằm vào cậu.”

Sau đó là ba người mỗi người ngồi một chỗ, bộ đàm của bọn họ tìm được một chút tín hiệu ở lỗ hổng kia, Vân Ánh nói những người khác đột nhiên ôm nhau và hôn nhau nên không đành lòng nhìn thẳng, cô trở về đưa cứu binh tới cứu bọn họ…