Pháo Hôi Thê Thảm Sau Khi Sống Lại Trong Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 5-1: Ăn cùng lúc trái cây đực và cái

Vân Ánh dùng khăn giấy lau miệng cho Thúc Hàm Thanh, có chút không nỡ nói: “Lãng phí quá đi.” Thúc Hàm Thanh cầm lấy khăn giấy từ tay cô, nhìn những cái ly trống không cách mọi người không xa, chỉ có Lân Mộ Diệp và Úc Vinh Hoa là không uống, còn lại tất cả mọi người đều uống.

Một người hỏi Yến Thần Quân: “Nếu cùng ăn một quả đực và quả cái thì sẽ ra sao?”Yến Thần Quân: “.... Tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Loại trái cây đó khi nào thì mới có tác dụng?”

“Nửa tiếng nữa.”

Sau khi bọn họ tiếp tục hành động, Thúc Hàm Thanh nhanh chóng giao Vân Ánh cho Tang Mại và đám người khác, sau đó nói với Lân Mộ Diệp: “Ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất, bên ngoài không hề xuất hiện tang thi, tôi nghĩ bọn chúng đã đi xuống bên dưới rồi.”

Úc Vinh Hoa - người bỗng dưng bị bắt tham gia vào đội ba người: “...”

Lân Mộ Diệp đi ở phía trước dùng dị năng ném vài ngọn lửa, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, công tắc chiếu sáng cũng bị hỏng, nhìn xung quanh các đồ vật có chút cũ kĩ. Thúc Hàm Thanh quay đầu lại nhìn Úc Vinh Hoa thúc giục y đi nhanh hơn. Úc Vinh Hoa vẻ mặt không tình nguyện miễn cưỡng bước lên phía trước, đột nhiên một tang thi lao ra từ căn phòng bị bỏ hoang, Thúc Hàm Thanh và Lân Mộ Diệp còn chưa kịp phản ứng, những sợi dây leo to bằng cổ tay đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, trong đó từ từ loé ra ánh sáng xanh, quấn quanh sau đó vặn gãy cổ và xương cốt của con tang thi dữ tợn kia.

Nhưng cho dù là như vậy, nó vẫn đang giãy dụa một cách quỷ dị. Rõ ràng trước đó không lâu dị năng của Vinh Hoa vẫn là màu cam, khiến cho Thúc Hàm Thanh cảm thán quả nhiên là thiên tài số một trong tiểu thuyết, tốc độ tăng cấp của dị năng này thật khiến cho người ta ganh tị. Úc Vinh Hoa rút dao găm ra muốn cạy đầu tang thi lấy đi tinh hạch, hình ảnh vô cùng tàn bạo. Loại chuyện này ngay từ đầu làm rất khó chịu, nhưng làm nhiều, kỹ thuật mọi người sẽ điêu luyện giống như cạy vỏ dừa vài năm ở Hải Nam. Độ tinh khiết của tinh hạch kia khá cao, Thúc Hàm Thanh cũng muốn lấy thêm vài viên, vừa ngẩng đầu liền thấy Úc Vinh Hoa đang nhìn chằm chằm cậu. Thúc Hàm Thanh thầm nghĩ đây không phải là tác dụng của loại quả kia, cậu phải nhanh chóng nhốt hai người này lại với nhau.

Vinh Hoa nhíu mày: "... Lấy nước cho tôi tắm một chút, thật buồn nôn” Thúc Hàm Thanh ném qua một quả cầu nước, cậu vừa quay đầu đã thấy ngón tay Lân Mộ Diệp đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ phật châu của hắn, môi khẽ mấp máy, hẳn là đang siêu độ cho tang thi kia, hắn chưa bao giờ tự mình đi lấy tinh hạch, bình thường đều là Thúc Hàm Thanh cùng các đồng đội khác thuận tay cạy cho hắn.Thúc Hàm Thanh cảm thấy Vinh Hoa thực sự rất lợi hại, có thể làm cho người chuẩn bị vào phật đường này vứt bỏ tín ngưỡng, động phàm tâm, thật đúng là tồn tại vượt qua chủ thần. Nơi này khẳng định không chỉ có một con tang thi, Thúc Hàm rút ra một cái chuỳ từ trong ủng, quả nhiên không bao lâu, bọn họ vừa quẹo qua một ngã rẽ, liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn của tang thi.

Thúc Hàm Thanh vọt lên trước một bước, trên người những thây ma kia còn có ký hiệu của phòng thí nghiệm, sức mạnh của chúng không nhỏ, dễ dàng thoát khỏi xiềng xích nước của hắn, dị năng của cậu vốn không có bao nhiêu lực sát thương, chỉ có thể tránh lựa chọn cận chiến, thật vất vả mới cạy ra một khối tinh hạch, cầm nó trong lòng bàn tay và quay đầu lại. Đã có vài cỗ tang thi nằm trên mặt đất…

Úc Vinh Hoa thay Lân Mộ Diệp đào tinh hạch ra ném cho hắn. Mộ Diệp: " Cảm ơn.” Thúc Hàm Thanh ném cho bọn họ một quả cầu nước, chỉ thấy cách đó không xa có một phòng thí nghiệm. Mộ Diệp đi tới đưa tinh hạch trong tay cho Thúc Hàm Thanh: "Cho cậu.”

Thúc Hàm Thanh theo bản năng nhìn về phía Úc Vinh Hoa, thầm nghĩ y sẽ không tức giận đâu nhỉ. Cậu vừa định nói không cần, Úc Vinh Hoa giống như là nhìn thấu suy nghĩ của cậu, sau đó trên tay cậu lại có thêm một khối tinh hạch. Thúc Hàm Thanh ngây ngẩn cả người: "... Cậu cũng cho tôi tinh hạch làm gì?”

Úc Vinh Hoa giống như có chút bực bội: "Vậy cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?”. Thúc Hàm Thanh: "Không cần, cậu cầm về đi..”

Úc Vinh Hoa hừ lạnh một tiếng, liền xoay người đi về phía trước, y có chút tức giận, Lân Mộ Diệp cho Thúc Hàm Thanh tinh hạch, cậu cũng không phản ứng gay gắt như vậy, chỉ có cậu là hung dữ với y như vậy. Trong tất cả mọi người chỉ có một mình cậu là hung dữ với y. Thúc Hàm Thanh đưa tinh hạch cho Lân Mộ Diệp: "Anh cũng lấy đi.” Lân Mộ Diệp nói: "Hàm Thanh, cậu giữ hộ tôi một chút được không? Bây giờ tôi không có chỗ để…”

Thúc Hàm Thanh nhìn hắn một chút, rồi bỏ tinh hạch vào trong túi xách của cậu, ổn thoả rồi, trở về liền trả lại cho hắn. Bên kia Úc Vinh Hoa thử đẩy cửa phòng thí nghiệm, không nghĩ tới liền mở ra, cánh cửa đó rất nặng , Thúc Hàm Thanh nhìn thời gian hiện tại cũng không còn sớm nữa, sau khi Lân Mộ Diệp đi vào thì để cho hắn chờ ở cửa là được rồi….

Thúc Hàm Thanh không đi vào, cậu nhìn cánh cửa kia, nói với Chủ Thần : "Cậu nói cánh cửa này làm sao có thể xảy ra vấn đề được ?" Chủ thần nói: "Trong sách chính vì bọn họ muốn ngăn cản thi triều tràn vào nên liền đóng cửa lại, không nghĩ đến nơi này lâu năm không tu sửa, lúc muốn mở ra làm kiểu gì cũng không mở được."

Thúc Hàm Thanh vì thế nên dùng hết sức đóng cửa lại, lúc muốn đẩy quả nhiên đẩy không ra, một ống thép được đặt ngang qua cửa và áp vào tay cầm, vì bảo đảm an toàn, Thúc Hàm Thanh còn dùng hai cái, cậu vỗ vỗ tay, nói với chủ thần: "Tôi đi lấy thêm vài viên tinh hạch, đợi lát nữa cứu bọn họ ra.”