Lúc này, Lân Mộ Diệp ở đó không xa nói mọi người im lặng một chút, sau đó liền khái quát nhiệm vụ, chủ yếu là lấy tinh thạch cho nhiệm vụ, rồi đến lấy vật của nguyên chủ là hoàn thành xong.
"Bình an trở về, có nghe rõ không?"
Mọi người liền đồng thanh nói: "Rõ!"
Vườn bách thảo đã bị bỏ hoang rất lâu, người dị năng cũng được bổ sung thêm, nên bọn họ cũng không tốn thời gian để mở đường, một người cầm lấy điện thoại vô tuyến, sau đó cả đám tiến vào bên trong.
Vân Ánh run rẩy đi sau lưng Thúc Hàm Thanh: "Anh Thúc, em đi với anh."
Lân Mộ Diệp đã phân đội cho mọi người: "Tôi với mọi người đi với nhau, Vân Ánh không có dị năng."
Úc Vinh Hoa nhìn bọn họ, bày ra một vẻ mặt kì lạ.
Thúc Hàm Thanh liền nói với chủ thần: "Ghen."
Chủ thần: "Tôi không có cách nào hiểu được tình cảm phức tạp của con người, dù sao suy luận của cậu sẽ đúng thôi."
Thúc Hàm Thanh chỉ chỉ về một hướng khác: "Chúng ta đi bên này."
Đây là nơi mà chủ thần nói trái cây kia sẽ ở, bọn họ đi thẳng một đường, không thấy bóng dáng của tang thi đâu, Lân Mộ Diệp nói dấu vết của người dò tìm phòng thí nghiệm chính là biến mất ở chỗ này."
Lân Mộ Diệp đi ở phía trước, Vân Ánh đột nhiên lặng lẽ nói với Thúc Hàm Thanh: "Anh Thúc, anh làm gì mà có thành kiến với tiểu Vinh vậy."
Thúc Hàm Thanh nhìn cô một cái: "Tôi đâu có thành kiến với cậu ta, dù sao tên nhóc đó giống như là dễ thân cận lắm sao?"
Vân Ánh gật đầu một cái: "Bởi vì em có đồ ăn ngon, mà tiểu Vinh đặc biệt rất dễ dụ, anh chỉ cần cho cậu ấy ăn, tóc cậu ta sẽ xòe ra hệt như bông hoa nhỏ, bày ra dáng vẻ vô cùng vui vẻ."
Thúc Hàm Thanh gật đầu một cái, đi vào bên trong, cậu đã nhìn thấy cái cây kia, ở khoảng cách khá xa như này mà đã ngửi thấy mùi thơm, quả đó hệt như quả lê, nhưng mà màu sắc thì đẹp hơn.
Thúc Hàm Thanh để cho Vân Ánh cầm túi của mình, sau đó liền bắt đầu hái trái cây, một cái là quả nữ, một cái là quả nam, không lâu sau túi của cậu cũng đã đầy.
Vân Ánh nghi hoặc hỏi: "Anh Thúc, loại quả này có thể ăn được không?"
Thúc Hàm Thanh gật đầu một cái: "Có thể." Nhưng không phải để cho cô ăn.
Lân Mộ Diệp dò đường ở phía sau, hắn để cho hai người ở chung một chỗ, chờ lúc Thúc Hàm Thanh hái xong, Vân Ánh vừa đưa tay lên, liền bị cậu đánh lên mu bàn tay, cảnh cáo nói.
"Tôi biết loại quả này, cô gái nhỏ, đặc biệt là những cô gái có dáng vẻ xinh đẹp, ăn vào sẽ nổi đầy mụn."
Vân Ánh bị dọa sợ mà che mặt, lúc này Lân Mộ Diệp đã trở lại, Thúc Hàm Thanh cầm lấy quả nam đưa cho hắn: "Cho anh, anh nếm thử xem, ngọt lắm."
Lân Mộ Diệp nhận lấy trái cây, Thúc Hàm Thanh thất hắn không có ý định ăn, liền nói: "Có thể ăn được."
Hắn liền cắm một cái, sau đó nở nụ cười, gật đầu: "Rất ngọt."
Thúc Hàm Thanh hài lòng, đem trái cây đưa cho Vân Ánh: "Cô cất dùng tôi, không phải cho cô ăn, đây là đồ không thích hợp cho cô ăn, tôi không hề lừa cô."
Vân Ánh gật đầu một cái.
Sau một hồi lùng sục, cũng không bắt gặp bóng dáng của tang thi, nhưng mà lại có dấu vết của chúng, bọn họ rất nhanh đã tập hợp lại, Thúc Hàm Thanh cầm lấy một quả nữ từ trong túi của Vân Ánh đang cầm.
Cậu tiến đến bên Úc Vinh Hoa, cậu ta so với Thúc Hàm Thanh thì còn kém hơn một chút, nên chỉ biết dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cậu.
"Aiz, cho cậu món này ăn nè, không ăn thì thôi."
Úc Vinh Hoa: "...Không ăn."
Thúc Hàm Thanh muốn đá mông tên này ngay tại chỗ, thật sự là thèm đòn quá đi: "Nè, cái này, mới vừa rồi Mộ Diệp đã nói là ăn rất ngon, cậu không muốn thử sao."
Khi nói đến Lân Mộ Diệp quả nhiên đã khiến Úc Vinh Hoa do dự, cậu ta dò xét một chút liền cắn một cái, sau đó từ mái tóc dài kia bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa nhỏ màu trắng, Thúc Hàm Thanh liền hái bông hoa đó: "...Quả nhiên là có thể hái được hoa."
Bọn họ chỉ nghỉ ngơi một chút, Vân Ánh rót cho mỗi người một ly nước trái cây, Thúc Hàm Thanh đã rất khát nước, nên rất nhanh cậu đã uống cạn, cảm giác mùi vị không tệ, cậu liền kêu Vân Ánh rót thêm một ly, uống một ngụm, sau đó lại hỏi: "Ở đâu ra vậy? Uống rất ngon."
Vân Ánh: "Là trái cây vừa nãy đó, em đã đem ép chúng, cho tất cả lão đại uống."
Thúc Hàm Thanh phun hết đống nước ép trong miệng ra: "..."