Chương 29: Tình cờ gặp Tô Lâm Chi
Editor: L’espoir
*
“Nhìn xem hiện tại cô ấy yếu đuối thành bộ dạng gì, nói hai câu nặng lời là khóc.”
Trần Mặc Bạch bấm vào hộp thoại của Thẩm Tây Nguyệt, câu cuối cùng hắnh gửi cho cô sau khi hạ cánh, hỏi cô có muốn mang theo gì không.
“Chịu khóc một tiếng vẫn còn tốt hơn, hiện tại cô ấy càng ngày càng thu mình lại với em.”
Sắc mặt Hạ Ôn Luân càng thêm tối sầm lại, cắn chặt răng.
Trần Mặc Bạch chỉ ở đây khoe khoang chó chê mào lắm lông… Bé ngoan chưa từng cho hắn sắc mặt tốt lấy một lần nào.
-
Thẩm Tây Nguyệt cố gắng ép mình đứng thẳng lưng, rẽ vào trong góc như không có chuyện gì xảy ra.
Đếm chiều đèn đường chuyển từ trước sang phải, toàn bộ sức lực của cô đột nhiên biến mất, đầu gối khụy xuống, thở hổn hển dựa vào tường vây.
Bên kia đường, Tô Lâm Chi đi ở cuối nhóm người, đeo tai nghe.
Một nhóm người phía trước đi cạnh nhau đang cười nói đùa giỡn, không ai dám đến quấy rầy sự yên tĩnh của hắn.
Thân hình hắn cao, vô tình liếc nghiêng nhìn đèn xe chạy tới, xa xa nhìn thấy một bóng người đối diện.
“Thẩm Tây Nguyệt?”
Trước mặt Thẩm Tây Nguyệt có một bóng ma.
“Em bị sao vậy?”
Thẩm Tây Nguyệt nghe được giọng nói ngẩng đầu lên, chống tường đứng thẳng người, nhất thời sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.
Tô Lâm Chi khẽ nhíu mày: “Chân em không thoải mái sao?”
Váy dệt kim che hết nửa thân dưới, bắp chân quấn trong tất của cô run rẩy không rõ ràng, không biết là do mặc ít nên bị đông cứng, hay là do cô mệt mỏi.
“Không có gì, em vừa bận rộn chuyện riêng xong nên về có hơi mệt mỏi, chỉ là… đứng nghỉ ở đây.” Thẩm Tây Nguyệt cười cười với hắn, “Bữa tiệc ở trường đã kết thúc rồi sao?”
“Ừ.”
“Đàn anh đi xem chưa?”
“Xem rồi.” Lời Tô Lâm nói ngắn gọn và súc tích, “Diễn ra rất tốt.”
Có hắn thực hiện tiết mục cuối, bữa tiệc kết thúc vô cùng thành công, độ thảo luận trên diễn đàn cũng cao chưa từng có, Quách Cao lôi kéo Ân Nhu cùng mấy người quen trong xã đoàn đi ra trường ăn khuya với bọn họ, không nghĩ tới trên đường lại gặp được Thẩm Tây Nguyệt.
Nghĩ đến sự khác thường của cô vào buổi tối, Tô Lâm Chi không nhịn được băng qua đường, đi về phía cô.
Hắn nhẹ nhàng dời tầm mắt, rơi xuống mặt cô, “Ở đây lạnh lắm, em ra quán mì đằng kia ngồi nghỉ đi.”
Áo gió của Thẩm Tây Nguyệt dựa lưng vào tường, đôi mắt trong veo lấp lánh như thủy tinh, chuyển tầm mắt đo không nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Hôm nay đàn anh tìm em có chuyện gì sao?”
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!