Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu

Chương 30

Trong suốt những năm học cấp hai ở thị trấn nhỏ phía nam, họ ngầm coi nhau như người duy nhất mà họ có thể nhận ra nhau.

Người thông minh kết bạn đi cùng mà không cần lý do, khi đó khi đi trên đường đến trường, mặc dù không nói một câu, cũng biết người đang sóng vai bên cạnh nhất định là đối phương.

Bây giờ lại xa cách như thế này ư?

Tô Lâm Chi hơi nâng cằm lên, “Có chuyện, đi qua đó ngồi xuống rồi nói?”

Vẻ mặt Thẩm Tây Nguyệt không thay đổi, đút đôi bàn tay lạnh như tuyết của mình vào túi áo.

“Được.”

Một trước một sau đi tới trước cửa, Tô Lâm Chi đẩy cửa kính đi vào giúp cô: “Đã ăn tối chưa?”

Ngón tay Thẩm Tây Nguyệt đặt trong túi áo nhéo nhéo, nhìn lướt qua thực đơn nói: “Vẫn chưa.”

“Anh cũng chưa, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Tô Lâm Chi và cô ngồi xuống đối diện một cái bàn vuông gần lò sưởi, trước tiên là hắn gọi một ấm trà bưng lên, chờ cô chậm rãi chọn ra khẩu vị yêu thích.

“Tôi cũng giống như cô ấy.”

“Được, hai phần.”

Tô Lâm pha trà xong bưng lên cho Thẩm Tây Nguyệt, Thẩm Tây Nguyệt đưa tay tiếp lấy, trong cơn nóng hổi, lúc này hắn mới nhìn thấy rõ mặt cô.

Ánh đèn ấm áp treo trên đầu nhuộm vàng mái tóc cô, sống mũi thẳng môi thoi, cả khuôn mặt tạo nên vẻ đẹp nhu hòa.

Lớp trang điểm môi dường như còn sót lại, màu son sẫm không đồng đều, cô dùng giấy lau sạch trên mặt bàn trong suốt rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, đồng tử trong veo và ẩm ướt như được cơn mưa mới gột rửa.

Thẩm Tây Nguyệt rất xinh đẹp, hơn nữa vì hắn đã quen thuộc với cô, khiến cho người đẹp mang tính công kích không giống người thường này không giống với những người nhìn qua một cái là quên ngay như người khác, có thể tồn tại thật lâu trong trí nhớ của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, rồi lại nhìn.

Tại sao đêm nay sao cô luôn mang bộ dạng giống như bị bắt nạt như vậy, khóe mắt to tròn mà phần đuôi mắt lại xệch xuống, ngữ điệu lộ ra vẻ mệt mỏi nhìn mà thấy thương.

“Em đổi WeChat rồi sao? Hình như vẫn chưa kết bạn lại.”

“Hử? Sau khi đến đây học, muốn bắt đầu lại nên đổi sang tài khoản mới.” Thẩm Tây Nguyệt lấy điện thoại di động ra, “Vậy bây giờ thêm vào được chứ?”

Tô Lâm gật đầu, quét mã QR của cô, “Em đến đại học Z từ năm ngoái sao?”

“Năm trước nữa.” Thẩm Tây Nguyệt đặt điện thoại di động sang một bên, hai tay cầm ly, hơi nóng làm tan đi đầu ngón tay lạnh buốt: “Sau khi anh đi em đã ký thỏa thuận nhập học sớm.”