Chương 28: Hắn không xứng với em
Editor: L’espoir
*
Cô cụp mắt xuống nhìn tấm thảm mà không trả lời.
“Lễ phục em mặc trong buổi lãnh thưởng hôm nay là chiếc váy tôi tặng em lần trước phải không, nhà thiết kế nhà TK đó, có thích không? Yêu cầu hắn thiết kế cho em thêm một cái nữa chịu không?”
Thẩm Tây Nguyệt mặt không chút thay đổi, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Hạ Ôn Luân nghiến răng nghiến lợi, vẫn không nhịn được, “Được, em nói cho tôi biết em không ghê tởm ai?”
“Cho Tô Lâm Chi làm em là em sẽ không thấy ghê tởm phải không? Em đã quên chúng ta đã đặt cược như thế nào rồi sao? Em đã dâng sẵn cho hắn như vậy, hắn thậm chí còn không muốn em, em còn đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Nhắc tới cái chữ ghê tởm, Hạ Ôn Luân tự mình tức giận không chịu nổi, Trần Mặc Bạch cũng ngồi thẳng người nhìn phản ứng của Thẩm Tây Nguyệt.
Ánh mắt của cô không có một chút biến hóa nào, tựa hồ hoàn toàn không hề dao động.
Hạ Ôn Luân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cài nút áo cho cô: “Không sao, cái loại người không biết thức thời đó vốn không xứng với em, bé ngoan ngoan, chỉ có bọn tôi biết là đủ rồi.”
Hai chân Thẩm Tây Nguyệt run rẩy rơi xuống đất, đi về phía trước từng bước một.
Những chiếc lá đỏ của cây loan rung rinh yếu ớt trong gió, bóng đèn mông lung, bóng dáng cô cô đơn, không quay đầu lại lấy một lần.
Hạ Ôn Luân ẩn mình trong bóng tối nhìn cô đi đến cuối con đường, nhắm mắt lại, lông mày không kìm nén được sự thô bạo tràn ra.
‘Rầm’ một cái, chiếc bàn dài rơi xuống cạnh cửa xe, một chân bàn vướng vào khung cửa và treo lơ lửng bên ngoài.
Đồ thủy tinh lăn xuống tấm thảm lộng lẫy, vỡ nát hơn phân nửa, rượu chảy khắp nơi.
Trần Mặc Bạch hoàn mỹ tránh được nơi mảnh vụn văng tung tóe, mặt không đổi sắc hỏi: “Bộ dáng này của cậu, bé ngoan có thể thích cậu sao?”
“Vậy cô ấy có thích anh không?” Hạ Ôn Luân chứa nụ cười nhạo trong mắt, “Anh, anh giả vờ giỏi lắm, đáng tiếc diễn xuất của anh thật sự không hay lắm đâu. Có thể lừa được một ông già sắp chết, nhưng lại không thể lừa được một mình Thẩm Tây Nguyệt.”
Trần Mặc Bạch xoa xoa mi tâm, mở điện thoại di động ra, “Đến Pháp thì nhốt em ấy lại.”
“Em đã bảo từ trước rằng đừng đối xử với cô ấy tốt quá, nhốt mấy tháng lại rồi nhìn lại, cô ấy dám không nghe lời sao?”
Hạ Ôn Luân không thể kìm nén được cơn tức giận trong l*иg ngực, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!