Chương 27: Cô quá không biết điều
Editor: L’espoir
*
Hạ Ôn Luân rũ mắt kéo một tay cô lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa mạch máu màu xanh nhạt của cô, sợi dây bện màu đỏ, ngọc trăng lưỡi liềm màu xanh lục, đều là màu sắc thuần khiết và trang nhã.
“Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa, không thể chịu đựng được nữa dù chỉ một giây.”
Cơ hội vốn có thể thoát khỏi bọn họ cứ như vậy bị phá hủy, cô vẫn bị ràng buộc với họ.
Thẩm Tây Nguyệt nhắm mắt lại, kìm nén giọt nước trong mắt.
“Tôi sẽ không đồng ý.”
Hạ Ôn Luân nghe cô nói, bàn tay vuốt ve cổ tay cô vẫn mềm nhẹ, nhưng trong mắt đã dâng đầy lửa giận.
Trần Mặc Bạch cắt đứt Hạ Ôn Luân trước khi hắn bùng nổ, cúi người xuống, “Chuyện này chúng ta sẽ thương lượng sau, bé ngoan, đây cũng là muốn tốt cho em thôi, cha mẹ em đã chuẩn bị rất nhiều tài nguyên ở Pháp cần em thảo luận, em biết rõ mà không phải sao?”
Tay cầm cửa sổ xe của Thẩm Tây Nguyệt phát run, mím chặt môi kìm nén tiếng nức nở, chỉ khàn giọng nói: “Tôi muốn trở về.”
Trần Mặc Bạch im lặng thở dài, “Được, em về nghỉ ngơi trước đi, sau đó suy nghĩ lại thật kỹ.”
Hắn giúp cô thu dọn đơn giản một chút, Hạ Ôn Luân cuối cùng cũng không ngồi yên nữa, rút ra một chiếc túi giấy màu trắng bên cạnh ghế ngồi, mở bộ quần áo mới toanh ra.
“Lại đây.”
Thẩm Tây Nguyệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Hạ Ôn Luân đưa tay kéo cô, “Mẹ nó tôi sẽ ăn thịt em à? Thẩm Tây Nguyệt em ghê tởm tôi cái gì hả, tôi đã làm gì khiến em khó chịu?”
Hắn thật sự kéo cô đến trước mặt mình, nhìn thấy cơ thể cô sưng tấy lên đỏ bừng, làn da mềm mại tràn ngập dấu vết bị tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Hạ Ôn Luân đè nén ngọn lửa trong bụng, nhẹ giọng nói: “Không được nói với tôi những lời đó nữa, tôi không thích.”
Không thích cô ngỗ nghịch với mình, không thích cô so đo với mình, càng không muốn nhìn thấy cái ánh nhìn khinh miệt và ghét bỏ này từ trong mắt cô.
Nhưng so với bộ dáng giống như Phật và vô nhân tính thường ngày của cô, có rất nhiều cách để có thể khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt hơn trong cô, mỗi lần lại khơi dậy lòng căm thù của cô.
Điều hắn không muốn, là cô quá không biết điều.
Cũng may, bé ngoan không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Hạ Ôn Luân mặc đồ cho cô từng món một, dùng ngón tay vặn chặt chiếc khóa khảm xà cừ bên hông cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Gần đây chi phí sinh hoạt của em có đủ không? Lát nữa tôi sẽ chuyển một ít cho em.”
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!