Chương 26: Em biết mình nên nói cái gì
Editor: L’espoir
*
Thẩm Tây Nguyệt nghiêng người về phía trước, Trần Mặc Bạch nâng mông cô lên rồi nhéo một cái, thoải mái hừ thành tiếng, đặt cô đang ướt đẫm xuống, lấy khăn lau từ trong hộp vuông ra gấp hai lần vào lòng bàn tay.
Hạ Ôn Luân không nhìn thẳng vào tầm mắt Thẩm Tây Nguyệt đang bắn thẳng về phía này, vẫn rót một ly rượu cho cô.
“Tôi không uống.”
Thẩm Tây Nguyệt không để ý đến Trần Mặc Bạch phía sau, mặc cho hắn giữ lấy mông cô nâng lên, lau chất lỏng dính nhớp trong khe mông.
Lửa giận châm ngòi lên tận sống lưng, cơ thể như kẹo bông gòn của cô dùng sức căng cứng cơ bắp, kéo cổ áo Hạ Ôn Luân lên, “Anh nói rõ ràng cho tôi, anh nộp đơn khi nào.”
“Không kịp nữa rồi, đã sớm nộp lên rồi.” Hạ Ôn Luân hơi nhếch khóe miệng, đưa ly đến bên miệng Thẩm Tây Nguyệt, lạnh lẽo đè lên môi cô.
“Ưʍ.”
Miệng ly nghiêng, rượu màu vàng cam cứng rắn rót vào miệng cô.
“Tôi không uống! Khụ khụ khụ!”
Bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc hơn nửa ngụm, Thẩm Tây Nguyệt dùng khuỷu tay đẩy hắn ra hết sức, bị lực giật ngã ra sau rơi vào trong ngực Trần Mặc Bạch.
Hạ Ôn Luân cầm lấy ly ra, Trần Mặc Bạch vỗ lưng cho cô đỡ sặc, khăn mặt quấn quanh eo cô để quấn lấy phần thân dưới của cô.
“Không đùa với em.” Hạ Ôn Luân ngửa đầu uống sạch ly rượu mạnh kia, thay nửa ly nước cho cô.
Khi nâng cô dậy trong khuỷu tay của mình, con ngươi ác liệt không chịu nổi hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng, “Chóng mặt sao? Uống chút nước đi.”
“Tôi không đi.”
“Không phải do em quyết định.” Hạ Ôn Luân cảm thấy đề tài này cũng nên kết thúc ở đây, vốn dĩ chỉ là để thông báo cho cô, sao bé ngoan lại phản ứng dữ dội như vậy?
Cổ tay Thẩm Tây Nguyệt bị người nọ nắm giữ, hất liệu của chiếc khăn nhung san hô cọ xát vào cánh hoa nhạy cảm, xoa xoa cuống hoa, cả người cô khẽ run rẩy, cổ họng chua xót run lên bần bật: “Tôi không muốn nhìn thấy các người thêm một ngày nào nữa, chỉ cần nhớ tới các người là tôi cảm thấy ghê tởm đến mức nuốt không nuốt trôi rồi.”
Nụ cười của Hạ Ôn Luân chợt trầm xuống, sự buồn bực tụ lại giữa lông mày hắn.
Thẩm Tây Nguyệt không quay đầu lại, nhưng cũng nhận ra bàn tay đang đặt trên lưng mình đột nhiên dùng sức, chứng tỏ Trần Mặc Bạch cũng tức giận.
“Bé ngoan, em biết mình nên nói cái gì.”
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!