Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu

Chương 15: Nhắc tới bị người ta luân phiên Thao còn nghiện (H)

Chương 15: Nhắc tới bị người ta luân phiên đυ. còn nghiện (H)

Editor: L’espoir

*

Hắn lấy tay cô xuống, cúi đầu cười cô: “Đã bị luân phiên làm nhiều lần như vậy, sao bướm còn khắn khít như vậy, non chết đi được.”

Thẩm Tây Nguyệt làm sao nghe nổi những lời tán tỉnh này, nghe chỉ toàn là trào phúng, run rẩy mím môi không nói nữa.

Hạ Ôn Luân lại tò mò muốn chết, lại muốn bắt lấy cô tiếp tục đùa giỡn.

Tiếng nước da^ʍ mỹ ừng ực khuấy động trong xe, móng tay Thẩm Tây Nguyệt đâm thủng thảm, cào trên mặt đất lạnh như băng, bởi vì dùng sức quá độ, mặt móng trong suốt xuất hiện một vết nứt sắp đứt gãy.

“Chảy nhiều nước như vậy, nhắc tới bị người ta luân phiên đυ. còn nghiện, em da^ʍ đến như vậy sao.”

‘Bộp’, bàn tay to vỗ vào mông của Thẩm Tây Nguyệt.

Mặc cho cô có muốn bình tĩnh hơn nữa, cũng không thay đổi được cặp mông trắng như tuyết đang hoảng loạn run rẩy, huyệt non không chịu thua kém theo đó bám chặt vào gậy thịt.

Qυყ đầυ hung ác va chạm hạ thể, vô cùng chua xót chiếm cứ toàn bộ các giác quan của Thẩm Tây Nguyệt, vách huyệt chặt chẽ bị khai phá mở rộng, hoa tâm chua xót khó chịu.

Huyệt nhỏ không khống chế được co quắp, đóng mở co rút gậy thịt nhịp nhàng, hoa tâm cũng thất thủ dưới sự tiến công của qυყ đầυ, khe hở vừa mở vừa hợp, tiết ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn.

Hạ Ôn Luân không phải là người hiếu chiến, vòng eo hung mãnh đẩy thẳng về phía trước, mắt ngựa hôn lên hoa tâm của cô thật chặt.

“Á không, đi ra ngoài… Đừng ở trong đó, á á!”

“Sợ cái gì, mang thai thì sinh ra, tôi nuôi được.”

Hai tia nước kịch liệt va chạm, dòng dày đặc hơn nhanh chóng chiếm lấy phía trên, nhắm ngay tử ©υиɠ phun ra bừa bãi, vùng bụng bằng phẳng của Thẩm Tây Nguyệt phồng lên.

Hạ Ôn Luân hơi mềm nhũn, không vội vàng rút ra, ôm cô trở lại ghế ngồi lấy chăn quấn lại.

Thẩm Tây Nguyệt đắm chìm trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ của việc xuất tinh, nửa tỉnh nửa mê mặc cho hắn đùa bỡn, mí mắt khép lại, tròng mắt còn hơi trợn trắng mắt.

Làn da mềm mại rất khó chịu với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của lông dê, thân thể cô đang run rẩy thấy rõ.

“Mới, không ai che lại.”

Hạ Ôn Luân nhàn nhạt giải thích, mạnh mẽ bọc chặt cô lại.

Chỉ là trong thời gian hắn chờ đợi cô cọ cọ dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của hắn, đó đều là đồ của hắn, bé ngoan không có lý do gì để ghét nó.

Quả nhiên, Thẩm Tây Nguyệt bị đυ. đến choáng váng, đầu cũng không có ý định ngẩng lên, ngoan ngoãn ngồi trên người hắn, hạ thể còn đang trong dư vị hút lấy hắn từng chút một.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!