Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu

Chương 16: Trần Mặc Bạch

Chương 16: Trần Mặc Bạch

Editor: L’espoir

*

Hắn biết ngay từ lần đầu tiên gặp cô, bôi tờ giấy trắng này lên màu mình muốn, nhất định là chuyện rất thú vị.

Nâng đầu Thẩm Tây Nguyệt lên hôn môi xuống, Hạ Ôn Luân mới nâng mông cô chậm rãi rút lui.

Phấn nộn bướm nhỏ chậm rãi phun ra một cây thịt dài dài, trộn lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đậm, dâʍ đãиɠ đến cực điểm.

Mà không có hậu quả tốt đẹp, Thẩm Tây Nguyệt chỉ có thể chủ động co rụt cánh hoa, miệng huyệt liên tiếp bị thao phải kẹp chặt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bẩn thỉu, mới không đến mức tiết chất lỏng trong bụng tiết ra khắp nơi.

Hệ thống sưởi ấm đầy đủ làm cho toa xe khô ráo và ấm áp, sau khi cao trào buồn ngủ theo đó mà đến, Thẩm Tây Nguyệt rụt người trốn ở góc sô pha ngủ thϊếp đi.

Hạ Ôn Luân vuốt ve hai má cô, vừa mới hưởng thụ bữa tiệc thịt du͙© vọиɠ xong, trên mặt hắn tràn đầy năng lượng.

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại ven đường.

Cửa xe mở ra, gió lạnh khô khốc, nứt nẻ đột ngột tràn vào.

“Anh.”

Hạ Ôn Luân gọi người tới một tiếng cũng không quay đầu lại, giúp Thẩm Tây Nguyệt đắp chăn.

Trần Mặc Bạch quét qua tình cảnh hỗn độn trong xe một vòng, đóng cửa xe lại mà không nói một lời.

Hắn thân cao chân dài, khuôn mặt sạch sẽ ẩn chứa sự phong độ trí thức, có vẻ không hợp trong màn hỗn loạn này.

Ánh mắt nhìn về phía một người co rụt lại trong góc, hình môi duyên dáng hơi cong lên, toát ra một chút dấu vết của tà khí, hòa vào trong bầu không khí kiều diễm này.

Hắn đi tới bên sô pha vén áo khoác ngồi xuống, bật cửa gió điều hòa dưới bên hông, sau đó điều chỉnh hướng gió, đưa tay ôm lấy Thẩm Tây Nguyệt đang lảo đảo vào trong ngực.

Hạ Ôn Luân cũng không kiêng kị buông tay bảo hắn ôm đi, hai người một người đưa tới một người nhận, phối hợp ăn ý.

Chiếc áo khoác len bằng vải flannel tinh xảo tao nhã và mềm mại, vừa từ bên ngoài đi vào vẫn còn cảm giác lạnh lẽo do những tinh thể băng mịn đọng lại, mát lạnh dán lên mặt cô.

Thẩm Tây Nguyệt không thoải mái lắc lắc đầu, muốn rút về trong chăn của mình.

Trần Mặc Bạch cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài đỡ cằm cô.

“Bé ngoan sao không đợi tôi đến đã ngủ quên rồi?”

...

Bữa tiệc sau lễ trao giải.

Tuân Du Hàng xách theo một chai rượu Bordeaux, cạy nắp chai ra rót ùng ục vào trong ly cao, khóe mắt nhìn thấy người đi tới, ngẩng đầu chào hỏi một tiếng, “Anh Tô, anh vừa đi đâu vậy?”

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!