Chương 14: Cho một cây dươиɠ ѵậŧ là ăn tới hăng say (H)
Editor: L’espoir
*
Khẩu độ màn hình điện thoại di động mơ hồ ở trước mắt Thẩm Tây Nguyệt, chỗ sâu nhất của hoa huyệt lại nổi lên cơn ngứa ngáy trống rỗng.
Thật muốn bị đâm sâu hơn nữa, không được, khó chịu quá…
Tại sao cô không thể chịu đựng được… Rõ ràng là cô chán ghét nó đến chết cơ mà…
Hạ Ôn Luân dùng mu bàn tay vỗ nhẹ cằm cô, thấy cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên trong trẻo, một lần nữa nhắm điện thoại vào mắt cô.
Tô Lâm Chi.
Thẩm Tây Nguyệt một lần nữa nhắm mắt lại.
“Quen.”
“Quen là đúng rồi.” Hạ Ôn Luân vứt điện thoại di động ra, một lần nữa đè cô xuống, nhún nhún eo lúc sâu lúc nông, nhanh chóng thọc vào rút ra, nhanh chóng đâm động, ra vào hàng trăm lần chỉ trong vài phút, nện huyệt nhỏ của cô mềm nhũn ra nước.
Hắn không chút thương tiếc trào phúng:
“Chắc em không cho rằng mình còn cơ hội gì với hắn đó chứ? Hai năm trước hắn chưa từng thích em, tôi tự tay đưa em cho hắn chơi hắn cũng không cần, hiện tại sẽ thích sao?”
Thẩm Tây Nguyệt không lên tiếng.
Cô chỉ hy vọng đời này không bao giờ có người đàn ông nào coi trọng cô nữa.
“Nhìn bộ dáng của em này, cho một cây dươиɠ ѵậŧ là ăn tới hăng say, bướm da^ʍ.”
Cảm giác buồn nôn ghê tởm còn chưa ập đến, Hạ Ôn Luân đã đi trước một bước đâm mạnh tới, gậy thịt thẳng tiến, không cho huyệt nhỏ đang co rụt lại bất kỳ thời gian nghỉ ngơi nào, làm đến mức dưới dáng bạch bạch vang dội.
Hàng ghế trước và sau của các mẫu xe thương mại được ngăn cách bằng vách ngăn, ghế sau là một không gian riêng biệt.
Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là một khối vách ngăn mấy cm, mặc dù có thiết bị cách âm, cũng khiến người ta lo lắng không biết làm sao có thể chặn được những tiếng động dâʍ ɭσạи như vậy.
Thẩm Tây Nguyệt ý thức được điểm này, hốc mắt của cô rốt cuộc cũng đỏ lên.
“Nhẹ một chút.”
Hạ Ôn Luân đang mắc kẹt sâu trong huyệt non muốn bay cả hồn, “Ngươi nói cái gì?”
Khóe mắt của Thẩm Tây Nguyệt đỏ lên, vòng quanh thân thể không một chỗ nào là không xinh đẹp, chân vòng lấy eo hắn: “Anh làm nhẹ một chút.”
Hạ Ôn Luân ôm cơ thể trắng bệch, “Làm sao vậy? Bướm da^ʍ ăn rất ngon mà, em cảm thấy không thoải mái sao?”
Thẩm Tây Nguyệt che miệng hắn, “Câm miệng.”
Một chút lực công kích cũng không có, mềm đến mức đáng thương, Hạ Ôn Luân ngược lại chơi đùa rất hăng hái, dưới thân là nghe lời cô nhẹ hơn một chút, nhưng chỉ làm chậm tiết tấu, không thay đổi lực cắm vào hoa tâm.
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!