...Cho anh xem tiểu huyệt (h)...
Dươиɠ ѵậŧ thô dài bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ thọc vào rút ra trong miệng. Đan Thành nghĩ đây là mơ nên động tác cũng hơi thô lỗ.
Đan Tùng Nguyệt thử giãy giụa một lúc, khiến người đàn ông cảm thấy hơi không vui, anh vươn tay nhéo tai cô, nói: “Trong mơ cũng không nghe lời.”
Nếu không phải miệng cô bị dươиɠ ѵậŧ bịt lại, cũng sợ phản kháng quá mạnh sẽ khiến Đan Thanh tỉnh táo lại, Đan Tùng Nguyệt đã tát anh một cái từ lâu.
Cô đã khẩu giao cho anh mà miệng anh vẫn láo như vậy.
Muốn cô nghe lời, kiếp sau đi.
Vì Đan Tùng Nguyệt không muốn làm mình khó chịu, cô cố gắng phối hợp với động tác thọc vào rút ra của anh.
Anh không ôn nhu chút nào. Có lúc, anh thọc đến cổ họng của cô, khiến cô khó chịu suýt phát khóc.
Nhưng trong lòng cô lại có một loại cảm giác sung sướиɠ khác.
Là anh trai của cô thì thế nào, tự nghĩ giờ là trong mơ, không phải vẫn không kìm nén được du͙© vọиɠ mà chơi miệng cô sao.
Đan Thành là xử nam, không có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ.
Cảm giác ấm áp, ướt mềm của khoang miệng khiến cơ bắp sau lưng anh căng chặt, càng đừng nói đến người phụ nữ dưới thân là em gái của anh.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ cả thân thể và tâm lý khiến anh rên lên một tiếng.
Giọng nói khàn khàn tràn đầy du͙© vọиɠ mãnh liệt, không đợi Đan Tùng Nguyệt lại phản ứng ;ại, dươиɠ ѵậŧ trong miệng lại lớn hơn một vòng rồi phồng lên, lỗ niệu đạo thả lỏng…
Tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong miệng cô.
“Khụ khụ khụ khụ......”
Đan Tùng nghẹn họng, ho sặc sụa đau đớn, vẫn may, Đan Thành còn chưa phát điên mà ấn đầu cô rồi bắn. Sau khi cô nhả dươиɠ ѵậŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại bắn hết lên mặt cô.
Mùi hương tanh nồng đầy nam tính xộc vào mũi, không quá ổn, thậm chí còn hơi gay mũi.
Ít nhất đối với người bình thường mà nói, mọi người đều sẽ không thích mùi này.
Nhưng sau khi Đan Tùng Nguyệt ho xong và bình tĩnh lại, cô lại dùng đầu lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên môi, quấn nó vào trong miệng.
Cô như nghiện, như đang nhấm nháp món ăn ngon gì đó, lại cọ chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên qυყ đầυ của anh, ngậm vào trong miệng.
Đầu óc Đan Thành vốn đang trống rỗng vì cảm giác bắn tinh quá sung sướиɠ, thấy một màn như vậy, dươиɠ ѵậŧ vừa muốn mềm xuống lại dựng lên.
Đan Tùng Nguyệt liếʍ đầu ngón tay, nhìn dươиɠ ѵậŧ đang phấn chấn, cười như không cười, giọng nói hơi khàn: “Anh, cứng với em gái lần hai thì hơi quá đó.”
Quả nhiên, sau khi Đan Thành nghe được những lời này, hô hấp anh dồn dập hơn một chút.
Nhưng đây là mơ, anh tự tẩy não mình, trong mơ gì cũng có thể làm.
Chỉ cần ngày mai anh quên hết mọi chuyện là được.
Đan Tùng Nguyệt đang chuẩn bị xuống giường đi tắm rồi thay quần áo, một cánh tay trưởng thành duỗi ra nắm chặt cổ tay cô.
“Cởϊ qυầи ra.”
“Cho anh xem tiểu huyệt.”
Đan Tùng Nguyệt choáng váng.
Cổ tay Đan Thành hơi dùng sức, đã đè Đan Tùng Nguyệt trên giường.
Trên bàn tay to đang nắm chặt lấy cô có rất nhiều vết chai, cọ xát vào khiến cổ tay cô cảm thấy đau đớn.
Một tay khác không làm gì sờ đến cạp quần của cô.
Dù trong đầu đã từng nghĩ ra rất nhiều cảnh cô làʍ t̠ìиɦ với Đan Thành nhưng từ trước tới nay Đan Tùng Nguyệt chưa từng nghĩ tới cô sẽ bị anh đè trên giường cưỡng ép cởϊ qυầи.
Sức lực của Đan Thành rất lớn, một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám cũng không thể phản kháng lại dưới thân anh, huống chi là Đan Tùng Nguyệt, một thiếu nữ được nuông chiều từ bé, việc nhà cũng chả mấy khi động tay vào.
Đan Tùng Nguyệt không muốn phát sinh quan hệ với Đan Thành ngay đêm nay, bởi cô muốn khiến Đan Thành trơ mắt nhìn chính mình làm thân thể em gái lúc anh tỉnh táo.
Bây giờ Đan Thành coi tất cả chuyện này là giấc mơ khi say rượu, nếu anh làʍ t̠ìиɦ phá trinh cô, cũng chẳng sao cả.
Nói không chừng ngày mai ngủ một giấc tỉnh lại đều quên hết.
“Anh, không có bao.” Đan Tùng Nguyệt muốn làm Đan Thành bình tĩnh lại chút.
Đan Thành hơi mơ hồ nhìn cô một cái: “Nằm mơ cũng cần đeo bao sao?”
Không đợi Đan Tùng Nguyệt tìm được lý do, quần dưới thân cô đã bị Đan Thành cưỡng ép cởi xuống.
Sau khi hai chân trắng nõn của Đan Tùng Nguyệt bị ép gấp thành hình chữ M, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của người phụ nữ.
“Qυầи ɭóŧ, viền ren trắng…”
“Nguyệt Nguyệt, thật ngây thơ.”
Vành tai Đan Tùng Nguyệt đỏ lên, đỏ mặt xấu hổ.