...Liếʍ huyệt (H)...
Đan Thành cúi xuống, để đầu áp vào nơi thầm kín của Đan Tùng Nguyệt.
Hơi thở ấm áp của anh xuyên qua chiếc qυầи ɭóŧ trắng truyền tới nơi nhỏ hẹp của Đan Tùng Nguyệt, cô cảm thấy bên dưới dường như đang chảy ra một dòng nước ấm.
Đây là chuyện từ trước đến giờ cô chưa từng trải qua lần nào, cảm giác lạ lẫm ấy khiến cô có chút bối rối.
Nhưng cô lại có chút mong chờ vào những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, điều đó khiến cho trái tim cô đập mạnh hơn.
Đan Tùng Nguyệt cúi đầu xuống, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cái đầu bù xù của Đan Thành.
Bởi vì tóc của đàn ông luôn rất ngắn, cô không thể nắm được nên chỉ có thể để tay ở hai bên sườn, cuộn chặt lấy ga trải giường.
Hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng không ngừng day mạnh lên tiểu huyệt của cô, Đan Tùng Nguyệt khẽ “ưm” lên một tiếng thở dốc.
Là lưỡi.
Đan Thành đang dùng lưỡi để liếʍ qυầи ɭóŧ của cô.
Cảm giác lạ lẫm và kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến cho cả người Đan Tùng Nguyệt đều đỏ bừng, nước mắt cũng tràn ra từ khoé mắt.
“Anh…”
Cô bị làm đến tận cổ họng cho nên giọng nói có chút khàn khàn, giọng nói mềm mại khẽ gọi anh: “Đừng…Đừng liếʍ…”
Ít nhất cũng đừng liếʍ qua qυầи ɭóŧ.
Cảm giác này thật kỳ lạ, làm cho cả người cô khô nóng muốn chết.
Đan Thành vùi mặt vào trong qυầи ɭóŧ của em gái mình, ngửi mùi vị của cô rồi lại liếʍ qυầи ɭóŧ của cô.
Sau đó lại cảm thấy như có gì đó vướng víu, khi ấy mới lột qυầи ɭóŧ của cô xuống.
Cô đột nhiên mất đi sự bảo vệ của qυầи ɭóŧ, đầu lưỡi ấm áp kia không còn gì ngăn cản cho nên dễ dàng liếʍ đến tiểu huyệt của cô, Đan Tùng Nguyệt “a” lên một tiếng, cả người cũng run rẩy.
Nơi nào bị anh liếʍ cũng giống như có ngọn lửa đi qua vậy, ngọn lửa từ tiểu huyệt lan ra khắp cơ thể khiến cho đầu óc cô trong nháy mắt liền trống rỗng.
Cô thậm chí còn chưa từng thủ da^ʍ chứ đừng nói đến loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này.
Đan Thành dường như lại không thoả mãn khi chỉ liếʍ ở bên ngoài, đầu lưỡi theo chất dịch mật đang chảy ra ngoài chui vào bên trong, chen vào tiểu huyệt chưa từng được tiến vào của Đan Tùng Nguyệt.
Sau đó đầu lưỡi anh khẽ đảo, ra sức mυ'ŧ lấy nó.
Tiểu huyệt mềm mại bị anh liếʍ láp, dịch mật bên trong chảy ra cũng bị anh nuốt sạch.
“Ừm, ngon lắm…”
Đan Thành giống như đã nghiện, không ngừng dùng đầu lưỡi của mình ra ra vào vào, bắt chước cách đâm rút lúc làʍ t̠ìиɦ để có thể mυ'ŧ được hết nước chảy ra.
Làn da trắng muốt của Đan Tùng Nguyệt gần như đỏ bừng, cô cắn môi thật chặt không muốn để bản thân mình phát ra âm thanh cho nên chỉ có thể nức nở ngửa đầu, để cho kɧoáı ©ảʍ quét qua toàn thân.
Để cho anh trai liếʍ huyệt gì đó, chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng khiến cả người Đan Tùng Nguyệt run rẩy.
Chưa nói đến việc Đan Thành đang thực sự anh sạch tiểu huyệt của cô ấy, thậm chí còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô chảy ra nhiều chất dịch mật hơn.
“Ưm a…”
Chiếc mũi cao thẳng của Đan Thành đang chọc vào âʍ ѵậŧ của cô, đầu lưỡi thì đang mò mẫm bên trong huyệt, không có một chút kỹ năng nào nhưng mỗi lần đều có thể chạm tới chính xác những điểm nhạy cảm của cô.
Đan Tùng Nguyệt rốt cuộc không chịu được nữa, trong miệng bật ra âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều.
Ai ngờ tiếng rên này lại giống như kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của Đan Thành, khiến cho đầu lưỡi của anh càng đâm vào nơi đó mạnh hơn.
Đôi bàn tay to lớn thậm chí còn đang không ngừng nắn bóp lấy mông nàng, không hề có chút dịu dàng nào, dùng lực mạnh đến mức Đan Tùng Nguyệt cảm thấy mông mình giống như cục bột vậy.
“Không…Không được rồi…”
Cảm giác lạ lẫm đang dâng lên từ tiểu huyệt lên đến bụng dưới, cô duỗi tay đẩy đầu Đan Thành ra, kết quả anh giống như bị nghiện đẩy thể nào cũng không ra.
“Đừng mà…a…không được…”
“Ưm a…”
Bên trong tiểu huyệt co rút dữ dội, tay của Đan Tùng Nguyệt siết chặt lấy tấm ga trải giường, dùng sức đến mức khớp xương trở nên trắng bệch.
Cô dướn người, cả người run rẩy vì cực khoái, một dòng chất lỏng trào ra làm ướt đẫm khuôn mặt của Đan Thành.
Anh sững sờ ngồi dậy, lau mặt một cái rồi cúi đầu nhìn xuống tấm ga trải giường đang thấm ướt da^ʍ thuỷ, yết hầu di chuyển một chút.
“Em lêи đỉиɦ rồi…”
Dâʍ đãиɠ quá.
Đan Tùng Vận vừa xấu hổ vừa giận dữ chộp lấy cái gối ném thẳng vào mặt Đan Thành, sau đó xoay người xuống giường, kéo chiếc quần bị anh cởi xuống sau đó chạy ra ngoài.
“Đan Thành anh đi chết đi!”
Giọng nói hung dữ của Đan Tùng Nguyệt vọng ra từ ngoài cửa.
Đan Thành vừa bị mắng một trận lại càng thêm mờ mịt.
Thậm chí còn có chút uất ức.
Ở trong mơ mà cũng mắng anh…
Tùng Nguyệt chẳng ngoan chút nào.