...Dấu răng...
Đan Thành dựa lưng vào đầu giường, đầu hơi ngửa lên, hai tay đan lại che đôi mắt.
Phần thịt cứng như côn sắt ở nửa thân dưới bị người phụ nữ ngậm chặt.
Đan Thành là người quan tâm đến chuyện làʍ t̠ìиɦ, chẳng qua là sợ mở miệng thì có những thứ không khống chế được, vậy nên bình thường đều đánh quyền để giải tỏa.
Vậy nên bình thường rất ít khi thủ da^ʍ, ngoài việc kích thước có hơi kinh dị thì tất cả mọi thứ vẫn là màu hồng.
Đan Tùng Nguyệt rất thích thứ đó của anh, nắm trong tay lại có cảm giác yêu không giải thích được.
Dù sao ngày mai khi Đan Thành tỉnh lại, cô chạm vào thứ này thì biết là lúc nào rồi.
Trước giờ Đàm Tùng Nguyệt chưa từng rửa cho ai, chính xác mà nói, đến kinh nghiệm gián tiếp cũng không có.
Vậy nên khi ngậm qυყ đầυ, động tác vẫn rất lạ lẫm.
Nhưng mà chưa ăn qua thịt heo lẽ nào chưa thấy heo chạy.
Đan Tùng Nguyệt xem không ít phim sεメ, tuy rằng khi đối diện cơ quan sinh dục của nam có hơi khó tiếp nhận, nhưng coi kẻ đó là Đan Thành thì vẫn miễn cưỡng xem được.
Cô dựa vào lập luận tuyệt vời này, lè lưỡi ra liếʍ bao qυყ đầυ của anh, tiếp đó nỗ lực ngậm “côn ŧᏂịŧ” vào miệng, rồi lại nhả ra.
Đơn giản mà nói, có chút giống ngậm kẹo mυ'ŧ, liếʍ liếʍ mυ'ŧ mυ'ŧ, lưỡi lăn đi lăn lại trên bao qυყ đầυ.
Ngực của Đan Thành liên tục nhấp nhô, hơi thở trở nên gấp gáp, thở hổn hển rồi di chuyển khuỷu tay, cúi đầu nhìn người phụ nữ ở dưới.
Tư thế rất mê người, nửa người trên bò lên chân anh, vòng eo mềm mại ép thành một đường cong hoàn hảo, khiến anh có cảm giác ngứa tay muốn sờ một chút.
Đan Thành phát hiện mình đang nghĩ lung tung liền rút lại những suy nghĩ đó, có chút không biết làm sao.
Anh điên thật rồi, lại muốn sờ mông em gái mình.
Dù là mơ cũng không được có suy nghĩ này!
Khi anh thấy Đan Tùng Nguyệt ngậm cơ quan sinh dục của mình, cơ thể anh nói cho anh biết rằng, anh điên thật rồi.
Thậm chí anh còn muốn bắn vào miệng em gái mình.
Cho dù anh chỉ xem Đan Tùng Nguyệt là em gái, nhưng thú tính của đại ông lại bộc phát ngay lúc này.
Anh muốn đè người em gái đơn thuần, không muốn anh anh là anh trai mà luôn khó chịu với anh xuống.
Càng có suy nghĩ này, Đan Thành càng không thể đối diện với giấc mơ này.
Anh rất hổ thẹn, không tình huống mà em gái không biết, lại có giấc mộng xuân này với cô.
Nhưng có thể lại rất thành thực, “côn ŧᏂịŧ” được mυ'ŧ đến thoải mái, thậm chí không tự chủ được mà nhướng lên một chút.
“Hự.”
Đan Tùng Nguyệt bị đâm vào họng, có tiếng nôn khan phát ra theo phản xạ.
Cô nhổ “côn ŧᏂịŧ” ra, ngước đầu lên, vừa muốn nói gì thì bắt gặp phải ảnh mắt dã thú trong bóng tối của Đan Thành.
Trực giác nói với cô là không ổn, chưa đợi cô vương người rời đi, một bàn tay rộng ấn đầu cô xuống.
Tiếp đó “côn ŧᏂịŧ” đi vào miệng, hướng lên trên, răng của Đàm Tùng Nguyệt chạm vào, sợ đến mức há miệng, còn anh thì nhét vào miệng cô một cách thô bạo.
“Hư hự.”
Đan Tùng Nguyệt phát ra tiếng khó chịu.
Cũng không biết Đan Thành làm kiểu gì, vượt qua sự cực hạn của cô mà nhét cả “côn ŧᏂịŧ” vào miệng cô.
Cổ họng rất khó chịu, nhưng đôi tay trên đầu như miếng sắt cố định cô, sắp tắt thở rồi.
Đan Thành thở hổn hển, nắm lấy tóc người phụ nữ thấy đôi mắt đang thương của cô đang nhìn mình, nước mắt như sắp tuôn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.
Có một loại cảm giác chinh phục kỳ lạ.