Không Ra Nước

Chương 12

...Liếʍ côn ŧᏂịŧ của anh (H)...

Lông mi Đan Tùng Nguyệt run lên, cô thật sự không ngờ anh trai mình sẽ đột nhiên tỉnh dậy sớm như vậy.

Cuối cùng vẫn là cô quá sơ suất, nhất thời khó có thể kiềm chế cảm xúc.

Chỉ là nhìn bộ dạng của anh, dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.

Đan Tùng Nguyệt mỉm cười với Đan Thành, hỏi: “Anh có thích giấc mơ này không?”

Đan Thành mờ mịt, cũng không biết làm sao.

“Điên rồi.” Anh lặng lẽ kéo chăn lên che mặt.

Giống như bịt tai trộm chuông, chỉ cần anh không nhìn thấy thì người trong mơ xé quần áo anh sẽ không phải là em gái.

Anh cảm thấy chính mình khẳng định là do cấm dục quá lâu, trong khoảng thời gian này toàn dựa vào đánh boxing để phát tiết tinh lực, đã lâu không dùng ngũ chỉ cô nương để xoa dịu cho mình, ngày mai tỉnh dậy liền tuốt một phát đi.

Rốt cuộc nói như thế nào đi chăng nữa, việc chính mình mơ thấy em gái mình là điều quá đáng.

Đan Tùng Nguyệt chậm rãi chớp mắt, nhìn hành vi tự lừa mình dối người của anh trai, khóe môi khẽ câu lên, nở một nụ cười hiếm thấy.

Mặc dù Đan Thành uống say nhưng thính giác của anh vẫn rất tốt.

Tiếng cười khẽ này đã bị anh nhạy cảm mà nghe được.

Quả nhiên là mơ, nếu không thì làm sao em gái anh có thể mỉm cười với anh.

Đan Tùng Nguyệt luôn không cho anh sắc mặt tốt, Đan Thành là một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ nhưng có đôi khi cũng sẽ trộm trốn đi khổ sở một thời gian dài.

Đột nhiên, Đan Thành cảm thấy dươиɠ ѵậŧ nửa mềm của mình dường như bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại và lạnh lẽo nhéo nhéo.

Anh buộc mình nhắm mắt lại và tự thôi miên mình: “Ngủ một giấc liền tỉnh lại, ngủ một giấc liền tỉnh lại.”

Sau đó, anh cảm thấy một cái chạm mềm mại trên dươиɠ ѵậŧ của mình, dần dần di chuyển xuống dọc theo đỉnh dươиɠ ѵậŧ, sau đó những viên bi vẫn mềm mại được bao bọc vào không gian ấm áp và ẩm ướt.

Sảng khoái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ nửa mềm gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường mà cứng lên.

Đan Tùng Nguyệt hơi nhướng mày, miệng vừa ngậm lấy hai viên bi, cô hơi ngạc nhiên khi thấy côn ŧᏂịŧ đang cương cứng trước mắt mình.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Đan Thành.

Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy quá trình cương cứng của nó, cũng là lần đầu tiên nhìn trong khoảng cách gần như vậy.

Côn ŧᏂịŧ lớn của Đan Thành hơi khác người thường, côn ŧᏂịŧ thô dài và nổi lên những đường gân xanh khiến người kinh hãi, tĩnh mạch ở trong tay nhảy lên, toả ra khí thế khiến người không thể bỏ qua.

Đôi mắt của Đan Tùng Nguyệt hơi mở to.

Không phải cô chưa xem phim khiêu da^ʍ, nhưng trong phim khiêu da^ʍ, ước tính chỉ có đàn ông ở Châu Âu và Hoa Kỳ mới có kích thước như vậy.

Đây không phải là kỳ thị ai, chỉ là căn cứ trên sự thật thì đích xác là thế.

Cô thậm chí còn hoài nghi liệu có thể nhét cây côn ŧᏂịŧ như vậy vào tiểu huyệt của chính mình hay không.

Đan Tùng Nguyệt khoa tay múa chân xem chút kích thước, cảm thấy phía dưới chính mình hơi miễn cưỡng khi ăn cái qυყ đầυ này bởi vì nó thực sự lớn.

Đan Thành trong chăn bông cũng sắp hỏng mất, anh chống nửa người trên của mình lên, nhìn xuống người phụ nữ đang nằm ở phần dưới của mình.

Tầm mắt Đan Tùng Nguyệt và anh giao nhau, như là cố ý, cô vươn đầu lưỡi áp sát Đan Thành, dọc theo hai viên bi liếʍ trở lại qυყ đầυ rồi nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi móc vào lỗ chảy dịch——

Đan Thành suýt chút nữa thì bắn ra.

Anh đột ngột rụt người lại, dươиɠ ѵậŧ thoát khỏi môi của Đan Tùng Nguyệt.

Đan Tùng Nguyệt liếʍ liếʍ cánh môi, chất dịch nhờn do người đàn ông tiết ra có chút tanh, nhưng ngoài ý muốn vẫn có thể tiếp thu.

Cô nghĩ rằng cái đó sẽ khó nuốt.

Nhưng loại hành động này ở trong mắt Đan Thành lại tương tự như một yêu tinh quyến rũ, khiến anh kinh tâm động phách.

Đan Thành, gan mày quả thực lớn rồi, dám mơ một giấc mơ như vậy!

Anh có chút hỏng mất và vén lại mái tóc không dài trên trán.

“Không thể như thế này được.” Đan Thành nói với chính mình.

Cho dù có là nằm mơ thì cũng không thể làm điều này với em gái.

Đan Thành lại xê dịch về phía sau, dựa lưng vào đầu giường, nhéo nhéo tay mình.

Giấc mơ này cảm giác quá mức chân thực, trong khoảng thời gian ngắn anh đã nghĩ nó là hiện thực.

Nhưng anh da dày thịt béo, hơn nữa say rượu khiến tư duy chậm chạp, cho nên không cảm thấy đau.

Quả nhiên là mơ.

Đan Thành tự trách, anh không hiểu tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy.

Anh nhìn Đan Tùng Nguyệt, người trong sáng như mặt trăng trước mắt mình, cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng bẩn thỉu.

“Anh trai, anh không muốn sao?”

Đan Tùng Nguyệt tiến lên hai bước như một con miêu yêu, khuôn mặt lạnh lùng nhuốm màu du͙© vọиɠ trần thế.

Cô mỉm cười cúi đầu hôn lên dươиɠ ѵậŧ của anh, hơi nhướng mày, quyến rũ nói: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi.”