...Cấm cửa...
Buổi hẹn với bạn bè của Đan Thành không phải ở quán bar, hộp đêm mà là ở một quán thịt nướng ven đường trong trung tâm thành phố.
Vào mùa hè, những quán thịt nướng bên đường lúc nào cũng náo nhiệt, bên trong quán đã chật kín người không còn chỗ ngồi. Cửa hàng chỉ có thể kê thêm vài bộ bàn ghế ở bên ngoài cửa.
Lúc Đan Thành đến gần, chỉ cảm thấy tràn ngập mùi thịt nướng bột thì là.
Mạnh Kỳ Văn nhìn thấy anh trước, liền vẫy tay ra hiệu: “Chú Thành, bên này~”
Đan Thành bước chân dài đi qua đó, thân hình cao ráo thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Woa! Chú Thành, cơ bắp của chú ngày càng săn chắc đấy.”
Đan Thành vừa ngồi xuống, một người đàn ông với kiểu tóc đầu đinh liền đưa chiếc ly mới qua, vừa rót rượu vừa khen ngợi vóc dáng của anh.
Một người đàn ông khác có vẻ gầy hơn chút nói: “Chú Thành mà đấm một cái, em chỉ có nước mà chết.”
Đan Thành chỉ cười hai tiếng rồi ngửa đầu lên uống cạn ly rượu mà người đàn ông đầu đinh vừa mới rót.
Lập tức liền có người giơ ngón cái lên nói: “Chú Thành tửu lượng tốt.”
Đan Thành mắng một câu ‘cút", “Mới có một ly, tửu lượng tốt con khỉ.”
Mấy người đàn ông khác liền khúc khích cười.
Hầu hết những người ngồi trong bàn này đa số đều quen biết khi đánh boxing với Đan Thành trong mấy năm gần đây, đều làm việc ở thành phố Giang, mười ngày hay nửa tháng đều tụ họp một lần.
Sau khi Đan Thành đến, mọi người lập tức gọi mấy trăm tệ tiền xiên que và hai thùng bia.
Không biết đầu ai có vấn đề còn gọi thêm bình rượu trắng.
Trong lòng Đan Thành có chút phiền não, người khác tìm anh uống rượu đều đến không ít, chẳng mấy chốc bia với rượu trộn lẫn với nhau, sức ngấm về sau liền mạnh hơn một chút.
“Chú Thành, Tống Dung Dung biết chúng ta đang ăn thịt nướng liền đòi muốn đến đây.” Mạnh Kỳ Văn nghe xong điện thoại liền nói, “Em đưa địa chỉ cho cô ta nha?”
Mạnh Kỳ Văn hỏi ý kiến của Đan Thành, vì mọi người đều biết Tống Dung Dung thích Đan Thành, nhưng Đan Thành lại không thích cô ta.
Anh em tụ họp lại để một người phụ nữ đến đây quả thực là không tốt lắm, nhưng Tống Dung Dung lại phiền muốn chết, Mạnh Kỳ Văn hoàn toàn không thể nói lại cô ta.
Khi Đan Thành nghe tới ba chữ Tống Dung Dung, sắc mặt không chút biến chuyển, thản nhiên nói: “Tùy cậu.”
Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn xiên dê nướng.
Lúc Tống Dung Dung đến cũng đã sắp mười một giờ.
Cô gái mặc chiếc áo dây với quần đùi mát mẻ, cả người nồng nặc mùi nước hoa, tự nhiên bước đến, kéo ghế bên cạnh Đan Thành ra rồi ngồi xuống, ậm ừ nói: “Mọi người đi ăn thịt nướng vậy mà không nói sớm với em!”
Mạnh kỳ Văn liên tục xin lỗi.
Tống Dung Dung lại nhìn qua Đan Thành, tự mình rót một ly rượu kính anh: “Anh Thành, lâu rồi không gặp.”
Đan Thành vừa hút xong điếu thuốc trên tay, cũng không cạn ly với cô, vô thức nâng ly lên rồi ngửa đầu một hơi uống cạn.
Tống Dung Dung tự biết bản thân không mời mà đến khiến anh không vui, nhưng không ngờ đến ngay cả uống rượu cũng không nể mặt cô.
Nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Sau khi Đan Thành uống hết nửa lon bia còn lại, nhìn thời gian rồi nói: “Không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”
Sắc mặt Tống Dung Dung liền thay đổi: “Không phải chứ anh Thành, em vừa mới đến mà anh đã đòi về, cố ý à?”
Đan Thành sau khi uống rượu vào cũng không phải là người dễ nói chuyện. Chưa kể đến tâm trạng hôm nay của anh không tốt.
Anh liếc nhìn cô ta rồi dửng dưng nói: “Tôi chưa đến mức bị cô làm ảnh hưởng.”
Sắc mặt Tống Dung Dung bỗng cứng đờ lại.
Mạnh Kỳ Văn nhìn bộ dạng bị tổn thương của Tống Dung Dung mà đau đầu, chỉ có thể cất tiếng hỏi: “Sao lại về sớm vậy?”
Đan Thành trả lời một cách tự nhiên, “Nhà có người đợi, cài đặt giờ cấm cửa, về trễ là ngủ ngoài đường.”
Tống Dung Dung theo bản năng hỏi: “Phụ nữ?”
Đan Thành liếc cô ta một cái, biết cô đang nghĩ gì, cũng không giải thích. Anh thà để Tống Dung Dung hiểu lầm gì đó rồi không còn quấy rầy anh nữa.
“Đi đây, hôm khác gặp.” Đan Thành chào những người khác rồi rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Mạnh Kỳ Văn nhìn vẻ mặt không cam tâm của Tống Dung Dung, xoa xoa hai thái dương rồi thuyết phục, “Chú Thành không có hứng thú với em, sao em cứ nhất quyết bám theo.”
Tống Dung Dung nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Bên cạnh anh ấy không có phụ nữ, em thử một chút thì đã làm sao?”
Mạnh Kỳ Văn nhún vai, “Trước đây thì không có, nhưng bây giờ thì không chắc. Em không nhìn thấy bộ dạng vội vàng về nhà của Chú thành à, ngoài người phụ nữ của nó thì còn ai quản được chú ấy nữa.”
Tống Dung Dung rũ mắt xuống, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không cam tâm.
Đan Thành không biết sau khi anh đi, những người khác sẽ nói gì, chỉ biết rằng anh phải trở về nhà trước mười hai giờ đêm.
Đan Tùng Nguyệt tính khí nóng nảy, đối với chuyện của anh nói một là một, hai là hai. Nếu như về trễ, đã nói không cho anh vô nhà chắc chắn là không cho vô.
Cũng may là anh về đến nhà vừa lúc 23:55, nhưng mà do tác dụng lớn của rượu ngấm vào đầu, anh đút chìa khoá vào lỗ mấy lần cũng không khớp.
Sau cùng, Đan Tùng Nguyệt nghe thấy tiếng động mới mở cửa cho anh.
Mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với mùi nước hoa của phụ nữ bốc lên, sắc mặt của Đan Tùng Nguyệt liền thay đổi, ảm đạm nhìn người đàn ông trước mặt.
Hỏi: “Anh uống rượu với người phụ nữ khác?”