...Lấy sữa chua làm tϊиɧ ɖϊ©h͙...
Thực ra tửu lượng của Đan Thành khá tốt, bằng không cũng không thể uống nhiều rượu, bia như vậy mà vẫn có thể đi bộ về nhà.
Nhưng bởi vì vậy mà khi về đến nhà, tinh thần của anh có chút chùng xuống, men rượu dâng lên khiến toàn bộ đại não của anh có chút choáng váng.
Mặc dù vậy, anh vẫn không quên trả lời câu hỏi của Đan Tùng Nguyệt.
"Anh không uống rượu với phụ nữ."
Chỉ là có người phụ nữ đến sau.
Xuất phát từ trực giác của dã thú đối với nguy hiểm đang tới gần, một câu cuối cùng anh chưa có nói.
Đan Tùng Nguyệt đương nhiên không tin.
Mũi của cô có thể ngửi thấy rõ mùi nước hoa trên cơ thể Đan Thành.
Ít nhất là đã ngồi cùng nhau và bị dính mùi.
Đan Tùng Nguyệt rất giống chủ đi ra ngoài đánh lén mèo hoang, dẫn đến mèo mang một thân mùi vị trở về mà phải ghen tỵ.
Cô kéo vạt áo của Đan Thành gửi đi ngửi lại, cuối cùng ghê tởm nói: "Thật hôi, anh đi tắm đi."
Khuôn mặt u ám, như thể anh là một thứ gì đó không sạch sẽ.
Ngay cả khi Đan Thành uống quá nhiều, anh vẫn biết cô không vui.
Anh lùi lại một bước, vén cổ áo lên ngửi rồi nói: "Mùi thịt nướng quyện với mùi rượu và mùi thuốc lá hơi khó chịu. Anh đi rửa ngay."
Nói xong anh cởi giày đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó là tiếng vòi hoa sen truyền ra từ bên trong phòng tắm.
Đan Tùng Nguyệt dựa vào bức tường đối diện phòng tắm, uể oải nhìn cửa phòng tắm.
Cô muốn đá nó đi, xem người đàn ông bên trong như thế nào.
Trên thực tế, cô cũng làm như vậy, may mắn thay, Đan Thành không khóa cửa.
Tiếng vòi hoa sen chặn tiếng mở cửa.
Đan Tùng Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thấy cửa kính trong phòng tắm không đọng lại một chút hơi nước, người bên kia dường như đang dùng nước lạnh để tắm.
Người đàn ông đang gội đầu, anh nhắm mắt để ngăn nước tràn vào.
Bờ vai rộng rãi hơi mở ra sau, lộ ra cơ ngực cường tráng, bởi vì bị nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai quả anh đào nhỏ trên cơ ngực đều cứng lại.
Đan Tùng Nguyệt chớp mắt, là màu hồng.
Sau đó, ánh mắt cô đi xuống cơ ngực, lướt qua cơ bụng mịn màng, xinh đẹp nhưng không cường điệu, xuống đường mỹ nhân ngư gợi cảm mang đến cho người ta cảm giác muốn phạm tội, sau đó dừng lại ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hơi lủng lẳng giữa háng.
Không ở trạng thái cứng, nhưng trọng lượng không hề nhỏ.
Nhìn có vẻ nặng trĩu, không khó để tưởng tượng sau khi nó cứng lại sẽ trông như thế nào.
Ngay cả khi đây không phải là lần đầu tiên Đan Tùng Nguyệt nhìn thấy thứ này, cô vẫn sẽ ngạc nhiên bởi kích thước của nó.
Nhưng cô không hài lòng với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bán mềm của Đan Thành lúc này, cô muốn xem nó cứng trông như thế nào, phải là loại tư thái hùng dũng như thế nào.
Đan Tùng Nguyệt thừa nhận rằng cô bị bệnh, cô thích anh trai mình cũng thôi đi, còn thèm muốn dươиɠ ѵậŧ của anh.
Cô muốn chạm vào nó, liếʍ nó, đưa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nửa mềm của anh ấy vào miệng, và cảm nhận cảm giác nó đang nở ra và cứng lên.
Tốt hơn là để nó đi trong miệng của chính mình, làm miệng cô như âʍ ɦộ phía dưới, đâm tới yết hầu cô, ép cô đến mức chảy nước mắt, cuối cùng xuất tinh một nửa trong miệng cô, một nửa trên khuôn mặt cô, làm cho người của cô ngập tràn mùi hương của anh.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Đan Tùng Nguyệt đã run lên vì phấn khích.
Cuối cùng, khi Đan Thành sắp gội đầu xong, chuẩn bị gội sạch bọt, Đan Tùng Nguyệt bình tĩnh đóng cửa lại.
Cô không hề cảm thấy tội lỗi khi nhìn trộm anh trai mình tắm hay thậm chí thèm muốn anh xuất tinh vào miệng mình, mà ngược lại, vì nhìn thấy thứ gì đó hay ho, cô vui đến mức muốn uống một ly rượu.
Nhưng Đan Thành không có rượu ở nhà, vì vậy cô miễn cưỡng dùng sữa chua thay vào đó, giả vờ giống như chính mình đang uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh vào miệng.
Cô thực sự bị bệnh.
Nhưng cô không tính điều trị nó, cô thích bệnh này.
Khi Đan Thành bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc đã khô một nửa, trong đôi mắt đen rũ xuống có chút say xỉn.
Anh xoa xoa cái đầu buồn ngủ, quay đầu lại nhìn thấy Đan Tùng Nguyệt, giọng nói có chút khàn khàn, "Anh về nghỉ ngơi trước."
Đan Tùng Nguyệt bày ra tư thế "mời", muốn hỏi rõ ràng anh đã uống cùng người phụ nữ nào, anh cũng không nên ở trong tình trạng say xỉn.
So với việc nói thật sau khi uống rượu, cô vẫn tin vào việc nói hươu nói vượn sau khi uống rượu hơn.
Sau khi Đan Thành về phòng, Đan Tùng Nguyệt cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, cô vừa ngồi trên sô pha vừa đếm thời gian chờ anh quay lại.
Sau khi tắt đèn trong bếp, Đan Tùng Nguyệt bước vào phòng khách, ánh mắt rơi trên ghế sô pha.
Cô chậm rãi bước đến sô pha, nhặt chăn lên, cười nhẹ.
Không phải cô muốn vào phòng anh, cô chỉ lo anh sẽ bị cảm lạnh khi ngủ mà không đắp chăn.
Cô ấy thực sự là một "em gái" tốt.
——————