...Đeo tất...
Lúc đó chân mày của Đan Thành đã nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết cả con ruồi: “Tất anh vừa đeo cho em đâu?”
Đan Tùng Nguyệt không thèm để ý quơ quơ chân: “Không có tất.”
Đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lạnh buốt kê lên đùi của anh, ngón chân mềm mại xuất hiện màu hồng nhàn nhạt, mí mắt Đan Thành giật giật.
Nói Đan Tùng Nguyệt chán ghét anh ư, nhưng thỉnh thoảng cô lại tiếp xúc thân mật như vậy với anh, khiến Đan Thành không thể hiểu nổi em gái mình đang nghĩ cái gì.
Hơi thở dài bất đắc dĩ, Đan Thành lấy chân của cô xuống, đứng dậy nói: “Phòng của em có tất lúc trước để lại ở đây, anh đi lấy.”
Chân của Đan Tùng Nguyệt bị để xuống, không vui nhấp môi dưới.
Phòng ăn nối liền với phòng khách, trên đất lót toàn gạch men sứ, bị khí lạnh của máy điều hòa thổi lạnh như một cục đá.
Cô cứ vậy chống cằm, nhìn Đan Thành đi vào phòng cô lấy một đôi tất ra, trong lúc đó lòng bàn chân vẫn luôn dán trên gạch men sứ.
Cáu gắt y như một đứa trẻ vậy, im lặng không nói đạo lý.
“Đôi này có thể đeo.” Đan Thành lấy một đôi tất màu trắng ra, đưa cho cô.
Đan Tùng Nguyệt miễn cưỡng di chuyển tầm mắt, nói: “Không muốn.”
Đan Thành chỉ có thể ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân của cô đặt lên đầu gối mình, cúi đầu đeo tất cho cô.
Đan Tùng Nguyệt cảm nhận được cổ chân bị bàn tay ấm áp của anh nắm lấy, trong mắt xẹt qua một tia tức giận, dùng sức giãy dụa đá lên bả vai anh: “Đã nói là không cần rồi mà.”
Nhưng chút sức lực của cô đối với Đan Thành mà nói, chẳng khác nào là gãi ngứa.
Anh vẫn ngồi xổm dưới đất không nhúc nhích chút nào, lại nắm lấy cổ chân của cô, giọng nói trầm thấp nghiêm túc hiếm thấy: “Đừng quậy.”
Đan Tùng Nguyệt lập tức tủi thân: “Anh hung dữ với em.”
Đan Thành đau đầu: “Anh không có.”
“Anh có.” Cô gái ngồi trên ghế căn bản không thèm nói đạo lý, chân lại giãy dụa: “Tất đã bao lâu chưa giặt rồi, em không đeo!”
Đan Thành quả thực sắp bị cô chọc cười rồi: “Vậy em muốn thế nào?”
Đan Tùng Nguyệt rũ mắt nhìn người con trai đã ngồi xổm cũng to lớn, giống một con chó ngao Tây Tạng hung dữ mạnh mẽ ẩn hiện vẻ ngang ngược, nói: “Lấy tất của anh đeo cho em.”
Đan Thành: “?”
“Của anh?”
Trong nháy mắt, anh tưởng mình nghe nhầm rồi.
“Phải là đôi giặt sạch.” Đan Tùng Nguyệt đá chân anh: “Nhanh lên, mặt sắp mềm nhũn ra rồi kìa.”
Lúc Đan Thành bị đuổi về phòng lấy tất, đầu óc vẫn đang mơ hồ.
Không phải chê đồ của anh thối sao?
Sao lại không chê tất?
Cuối cùng Đan Thành tìm được một đôi tất màu đen thơm nhất sạch sẽ nhất mà hôm qua vừa mới lấy từ sân thượng xuống treo trong tủ quần áo rồi quay về phòng ăn.
Đan Tùng Nguyệt như một đại tiểu thư, giơ chân lên, nói: “Đeo đi.”
Đan Thành chỉ có thể ngồi xổm xuống một lần nữa, cúi đầu đeo tất cho cô.
Bàn chân của Đan Tùng Nguyệt gần to bằng bàn tay của anh, đôi tất màu đen đeo trên chân cô có cảm giác như trẻ con trộm đeo tất của người lớn.
Anh nâng mắt lên nhìn cô, từ áo, đến quần thể thao ngắn, rồi đến tất, cả người đều là quần áo của anh.
Cô chê mọi thứ của anh, nhưng lại bị mùi hương của anh bao bọc.
Đan Thành đột nhiên hơi phiền muộn.
Bởi vì anh luôn không thể đoán được suy nghĩ của Đan Tùng Nguyệt, có cảm giác bị cô gây khó dễ chơi đùa trong lòng bàn tay.
Sau khi ăn cơm xong, Đan Tùng Nguyệt mặc quần áo của anh rúc vào ghế sofa xem ti vi, Đan Thành ở trong bếp rửa bát.
Vừa đặt cái bát đã rửa sạch lên giá để ráo nước, điện thoại trong túi đã vang lên.
Đan Thành tùy ý lau tay lên tạp dề, lấy điện thoại ra nghe: “Alo?”
Đầu bên kia truyền tới giọng nói oang oàng của Mạnh Kỳ Văn: “Chú Thành ra đây uống rượu đi, trong các anh em giờ chỉ còn thiếu chú thôi đấy.”
Đan Thành vốn định nói là mình đã ăn cơm rồi, nhưng lúc ngẩng lên nhìn Đan Tùng Nguyệt đang rúc trong ghế sofa, sự phiền muộn không giải thích được trong lòng lại dấy lên.
“Gửi địa điểm cho tôi, chút nữa tới.” Đan Thành nói rồi cúp điện thoại, vừa tháo tạp dề vừa đi ra ngoài.
“Đi đâu?”
Đan Tùng Nguyệt ở trên sofa lạnh lùng hỏi.
“Bạn tìm.” Đan Thành nói.
Đan Tùng Nguyệt nâng mắt nhìn về phía anh, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Qua 0h thì không cần về nữa.”
Động tác đổi giày của Đan Thành ngừng lại, thấp giọng: “Biết rồi.”