Đến tối, Lâm Mộng Khiết đã trở về nhà, hai mắt vô hồn ngồi ngẩn người trong phòng khách, cô không nhớ mình về nhà bằng cách nào nữa, hết cả buổi chiều ở nhà Vương Khải, làʍ t̠ìиɦ với Vương Khải đủ mọi tư thế, mỗi lần xuất tinh xong chỉ nghỉ một chút rồi lại lần nữa kéo nhau ra ȶᏂασ tiếp, lần nào cũng kéo dài rất lâu, Lâm Mộng Khiết chưa bao giờ nghĩ rằng tìиɧ ɖu͙© có thể có nhiều tư thế và lâu đến như vậy. Mãi đến khi trời tối, Vương Khải đã bắn 4, 5 phát gì đó mà vẫn muốn tiếp tục, sau vài lời đe dọa, cậu ta mời chịu thả cô ấy về, nhưng hai chân cô ấy bị ȶᏂασ đến mức mềm nhũn ra, phải nằm trên giường hơn nửa tiếng mới hồi phục lại được, sau khi cố gắng đứng dậy đi nhặt quần áo mặc lại rồi mới quay người rời đi, phía sau lưng còn nghe thấy mấy lời giễu cợt của Vương Khải. Trên đường trở về không muốn nhận những ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường, nên Lâm Mộng Khiết đã gọi một chiếc taxi để di chuyển.
Sau khi về nhà , Lâm Mộng Khiết trực tiếp nhốt mình trong phòng tắm, vặn vòi phun ở mức tối đa, tắm rửa cơ thể cho đến khi da cô hơi ửng đỏ vì cọ rửa quá mạnh, tiếp đó ngồi ngây người trong phòng khách từ lúc ấy đến bây giờ.
Lâm Mộng Khiết không thể tin rằng những gì đã xảy ra ngày hôm nay là sự thật, sáng nay vừa thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của hiệu trưởng, vẫn chưa nghĩ kỹ được cách giải quyết cho những chuyện sẽ xảy ra sau này, thì lại bị chính học sinh của mình cũng là cháu trai của hiệu trưởng hϊếp da^ʍ cả một buổi chiều. Khi nghĩ về phản ứng của mình khi bị ȶᏂασ l*и, cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tự cắt cổ, lúc đầu cô có thể đổ lỗi cho thuốc kí©ɧ ɖụ©, nhưng đến cuối ngày, dù tác dụng của thuốc đã hết, tay chân cũng đã có chút sức lực trở lại, chỉ là hai chân bị ȶᏂασ đến mức mềm nhũn ra. Nhưng cô không giãy dụa nữa, mà còn tiếp tục phối hợp với Vương Khải, cả hai người đều chìm đắm trong thế giới tìиɧ ɖu͙©.
[Chẳng lẽ mình thật sự thèm ȶᏂασ sao… Không thể nào… Nhất định là do thuốc kích duc… Nhưng cuối cùng thì thuốc kí©ɧ ɖụ© cũng hết tác dụng rồi mà … Chẳng lẽ là do lâu rồi chưa làʍ t̠ìиɦ sao… Chồng mới đi ra nước ngoài được nửa năm… Nghe người ta nói đàn bà 30 như sói 40 như hổ… Mình lại đang ở độ tuổi này… Thân thể phát nứиɠ cũng là chuyện bình thường… Mà Vương Khải lại quá khỏe… Liên tục hết cả buổi trưa… Mình… Không không không… Mình không được nghĩ thế!) Lâm Mộng Khiết tự tát bản thân một cái để tự làm mình tỉnh lại. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng mở khóa nhẹ, Lâm Mộng Khiết tưởng là trộm, đang có chút bối rối, dùng ánh trăng mờ ảo bên ngoài nhìn ra chính là Giang Vân. Giang Vân rón rén đi vào, mãi cho đến khi cậu bước đến bên cạnh Lâm Mộng Khiết, nhờ vào ánh trăng mới có thể nhìn thấy cô đang ngồi đó một mình.
“A!! Con… Con… Giật cả mình, mẹ, sao mẹ không bật đèn lên?”
“Còn biết vác mặt về đến nhà à?”
“À…Con… Con đi bật đèn lên trước đã.”
Bây giờ không có bạn gái bên cạnh, nhiệt huyết ở buổi trưa đã trôi qua từ lâu, Giang Vân thầm mắng bản thân rằng chiều nay ăn gan hùm da báo hay sao mà dám chống lại mẹ mình, bây giờ nhìn thấy mẹ thì có chút chột dạ, nên lúc nói có hơi lắp bắp. Giang Vân mò đến bên cạnh cửa đèn bật đèn chùm trong phòng khách, căn phòng lập tức sáng sủa hơn, Giang Vân có thể nhìn rõ mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha.
Từ lúc Lâm Mộng Khiết trở về nhà đã trở nên lơ đãng, sau khi tắm xong chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, không ít cảnh xuân bên trong hơi lộ ra ngoài, Giang Vân nhìn xuống hơi sững người, sau đó phải dời mắt sang chỗ khác để định thần lại. Đứng đó một lúc vẫn còn thấy mẹ mình ngồi thất thần trên ghế, ngẩn người ánh mắt nhìn chăm chăm vào bức tường, Giang Vân cũng hơi sửng sốt, hít sâu một hơi nói: “Mẹ… Lúc trưa con biết mình sai rồi, con không nên bốc đồng như vậy, nhưng mẹ không biết lúc đó Vương Khải đã nói mấy câu khó nghe như thế nào đâu, nhưng mà con đánh người là con sai, mai con sẽ đi xin lỗi cậu ấy.”
Giang Vân nói một mạch, buổi chiều Tô Thanh đã cho cậu hiểu ra nhiều điều, sau khi nhiệt tình giảm xuống, cùng với sự thuyết phục của Tô Thanh thì cậu cũng đã nghĩ thông suốt, không chỉ xin lỗi mà còn phải tặng một chút gì đó, mất mặt thì cũng mất mặt rồi! Giang Vân nói xong, đợi một hồi, thấy mẹ không để ý gì đến mình mà vẫn thấy cô ấy tiếp tục ngẩn người nhìn trên tường.
“Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ!?”
“... Gì cơ? À… Không cần đâu con, buổi chiều mẹ đã đến xin lỗi, cậu ấy cũng bỏ qua rồi.”
“Hả? Vậy… Vậy con…”
“Đừng lo lắng về chuyện đó nữa, đã muộn rồi, đi ngủ sớm đi!” Lâm Mộng Khiết đứng dậy đi vào phòng ngủ.
“Vâng!”
Giang Vân theo bản năng đồng ý, nhìn lại mới hơn 7 giờ, Giang Vân cảm thấy hôm nay mẹ có hơi kỳ lạ, hình như đang có tâm sự gì đó. Nhưng chiều nay cậu vừa mới chọc giận mẹ mình, nên không dám gây rắc rối gì thêm cho mẹ nữa, rửa mặt xong ngoan ngoãn trở về phòng. Vào phòng tắm, phát hiện dưới đất có nước, gần như muốn tràn ra bên ngoài, Giang Vân vừa định lớn giọng gọi mẹ hình như ống thoát nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, nhưng chữ mẹ chưa kịp thốt ra thì lập tức phanh lại.
“Thôi mình tự làm vậy, thông cống cũng không phiền phức lắm.” Giang Vân tự lẩm bẩm một mình bắt đầu tìm hiểu cách thông ống thoát nước.
Sau khi Lâm Mộng Khiết trở về nhà, càng nghĩ càng không biết phải làm sao cho tốt, muốn gọi điện cho chồng, nhưng chuyện này phải nói ra kiểu gì đây? Chỉ có thể một mình ôm trong lòng rồi suy nghĩ lung tung, thậm chí còn nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng tự sát vì mấy loại chuyện này thì chỉ dành cho mấy người có dũng khí, còn Lâm Mộng Khiết lại không dám tự tử. Bây giờ cô ấy đang có một gia đình rất hạnh phúc, con trai có một vài tật xấu nhưng lại rất hiếu thảo nghe lời, con dâu tương lai thì vô cùng xuất sắc, lẽ ra phải có một cuộc sống gia đình đáng ghen tị nhưng lại bị chính học trò của mình làm cho...
Chiếc khăn tắm quấn trên người Lâm Mộng Khiết vốn dĩ rất lỏng lẻo, nhưng sau khi Lâm Mộng Khiết đi vài vòng thì cuối cùng nó cũng tuột ra, Lâm Mộng Khiết nhìn xuống núʍ ѵú vẫn còn cứng của mình, còn có hai mép l*и vẫn còn đang sưng đỏ hơi trương ra ngoài nữa.
Khi còn trẻ, cô là người có tính tình hoạt bát, sau khi thân thể phát dục trở nên rất xinh đẹp, thân hình cân đối, có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng sự giáo từ khi còn nhỏ đã khiến cô ấy cảm thấy khá mâu thuẫn với việc yêu đương. Cuối cùng, cô đã gặp người chồng hiện tại của mình là Giang Thiên Dật qua sự mai mối của gia đình, hai người nhanh chóng kết hôn, sau khi cưới lập tức có một đứa con. Đứa trẻ ra đời chưa được bao lâu thì Giang Thiên Dật được thăng chức liên tục ở công ty, từ một nhân viên thấp hèn trở thành một kỹ sư thị trường, sau đó biết thành một quản lý, mặc dù nhận được rất nhiều tiền thường và các ưu đãi, nhưng số lần về nhà của ông cũng vì vậy mà ngày càng ít đi, khiến cho cô cảm thấy thật sự rất cô đơn. Nhưng vì khả năng làm chuyện giường chiếu của Giang Thiên Dật rất kém, mới mấy phút đã chịu không nổi, tư thế nhiều năm liền cũng chỉ có một kiểu nam trên nữ dưới, còn phải tắt đèn đắp chăn mới làm được, cho nên Lâm Mộng Khiết cũng không biết được kɧoáı ©ảʍ chân chính của chuyện giường chiếu mãnh liệt như vậy.
Sự dâʍ đãиɠ chiều nay dường như đã lấp đầy sự trống trải của mười năm qua, bây giờ ở dưới háng thỉnh thoảng vẫn còn ảo giác, như có ©ôи ŧɧịt̠ đút vào rút ra, nghĩ đến những hình ảnh đó, l*и lại không chịu nổi chảy ra một chút nước nhờn. Lâm Mộng Khiết trong lòng thầm mắng mình là cái đồ vô liêm sỉ, dứt khoát nằm rút vào trong chăn ép buộc mình đi ngủ. Lâm Mộng Khiết thực sự mệt mỏi sau khi trằn trọc suốt cả buổi chiều, không lâu sau cô ấy ngủ thϊếp đi, trong giấc mơ, cô ấy mơ thấy chồng mình đột ngột trở về, sau đó cả hai bắt đầu ȶᏂασ nhau trong phòng khách, đang hăng say ȶᏂασ thì chồng cô ấy đột nhiên biến thành Vương Khải, một hồi lại biến thành thầy hiệu trưởng. Trong giấc mơ, Lâm Mộng Khiết đang sung sướиɠ nhíu mày một hồi, xuân cảm trên mặt càng ngày càng mạnh, nước l*и chảy ra ào ạt làm khăn trải giường ở dưới mông ướt đẫm.