-Ngày thứ hai-
“Ồ… Không… Ưm… hả?” Lâm Mộng Khiết khẽ mở mắt, như thể vẫn đang chìm đắm trong mộng chưa tỉnh hẳn, vài giây sau cô mới giật mình tỉnh táo. Lâm Mộng Khiết ngồi dậy, cảm giác dưới đùi có gì đó hơi nhớp nháp, nâng chân lên xem xét, phát hiện dưới giường đã ướt nhẹp nước, cô lại nhớ tới giấc mơ vừa rồi. Ở trong mơ, cô đang vểnh mông lên thật cao, Vương Khải ở sau lưng cầm ©ôи ŧɧịt̠ trên tay đang chuẩn bị ȶᏂασ l*и.
[Sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy? Mà người làʍ t̠ìиɦ với mình là Vương Khải nữa… Hình như giữa chừng còn biến thành hiệu trưởng? Mình như thế này… Có phải là mất trí rồi không?... Không… Mình vẫn yêu thương chồng, đó chỉ là giấc mơ thôi, không thể tính…] Lâm Mộng Khiết tự an ủi bản thân, nhưng khi cô nhìn thấy nước nhờn dính trên ga trải giường và đùi mình, khuôn mặt xinh đẹp của đột nhiên trở nên ửng hồng, ngầm xì một tiếng, đứng dậy cuộn ga trải giường sang một bên rồi thay chăn mền mới. Sau khi xong xuôi, Lâm Mộng Khiết ngẩng đầu nhìn lên, đã 11 giờ rồi, mình ngủ say như vậy?
Lâm Mộng Khiết mặc quần áo tử tế rồi đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Giang Vân đang ngồi trên sô pha vừa ăn vặt vừa xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Vân quay người lại nói: “Mẹ, mẹ dậy rồi ạ, hôm nay mẹ dậy muộn hơn mọi hôm.”
“Mẹ... Do ngày hôm qua mẹ hơi mệt, Giang Vân, con ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa ạ, con đói chết đi được, nên mới lấy một bao khoai tây chiên ăn lót dạ.” Giang Vân ngồi phịch xuống ghế sô pha, như muốn nói rằng mình đã đói rã rời.
“Con xem TV trước đi, mẹ đi làm bữa sáng…” Lâm Mộng Khiết chưa kịp nói hết lời, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa ding ding vang lên.
“Là Tô Thanh?” Giang Vân nói xong liền đứng bật dậy chạy đi mở cửa, hoàn toàn mất đi dáng vẻ đói muốn bại liệt vừa rồi.
Giang Vân cực kỳ hưng phấn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người tới, cả người cậu như nhũn ra, nụ cười trên mặt cùng vụt tắt.
“Này, sao cậu lại nhìn tôi như thế?”
“Vương Khải, cậu đến đây làm gì?”
Nghe được hai chữ Vương Khải, Lâm Mộng Khiết không khỏi run lên, trong mắt có chút bối rối.
“Tôi tới đây là có chuyện quan trọng, để tôi đứng ngay cửa nói chuyện mà được à?”
“Cậu… Mời vào.”
Giang Vân đứng nép sang một bên cửa để cho Vương Khải đi vào, Lâm Mộng Khiết cũng cố gắng đi tới cửa, Giang Vân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mẹ mình, nhưng lúc này trong lòng Lâm Mộng Khiết cũng rối tinh rối mù như một mớ hỗn độn, không dám đối diện với ánh mắt con trai.
“Cô Lâm, nhà cô trang trí đẹp quá”
“Vương Khải, cuối cùng cậu tới đây để làm gì?”
“Tôi à? Tôi đến đây để nhờ cô Lâm dạy kèm. Hôm qua chúng ta đã thảo luận về chuyện này rồi đúng không cô Lâm?” Nói xong, Vương Khải còn lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
“Dạy kèm? Mẹ tôi sao lại đi dạy kèm cho cậu? Mẹ, lời cậu ta nói có đúng không?”
“À…Ừ... Là thật, mẹ nhận dạy kèm cho cậu ấy.”
Gia sư hay gì đó đương nhiên là giả, nhưng ý nghĩa của việc Vương Khải lắc điện thoại di động không thể rõ ràng hơn, trong chiếc điện thoại đó có những bức ảnh và video khỏa thân được quay vào ngày hôm qua, nên cô chỉ có thể theo nói những gì cậu ta muốn, nếu không thì ai biết được những cậu ta sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
“Giang Vân, cậu vẫn không tin tôi à. Chiều hôm qua, cô giáo Lâm đã dạy tôi rất nhiều kiến
thức mới, giờ tôi mới biết học hành lại vui đến vậy.” Vương Khải nói mấy lời lố lăng, phản ứng đầu tiên của Giang Vân là không tin, Vương Khải ở trường không thèm nghe giảng, nghỉ hè sao lại muốn học thêm, cho nên Giang Vân lại nhìn mẹ mình, Lâm Mộng Khiết chỉ có thể kiên nhẫn nói: “Đúng rồi, Vương Khải vẫn rất thích học, những thứ mẹ dạy cậu ấy tiếp thu tốt lắm…”
“Cho nên hôm nay tôi mới đến đây tìm cô Lâm để học tiếp! Nếu như không phải ngày hôm qua học nhiều nên mệt quá, thì tôi đã đến tìm mẹ cậu từ sớm rồi.”
Giang Vân cảm thấy lời nói của Vương Khải có chút kỳ quái, nhưng mẹ cậu không phủ nhận nên cũng đành tin là thật. Suy nghĩ kỹ lại cậu vẫn tự trách mình ngày hôm qua quá bốc đồng, cậu đoán chuyện mẹ đồng ý làm gia sư dạy kèm cho Vương Khải chính là để xin lỗi cậu ta, có điều là không biết tại sao một tên học sinh như Vương Khải lại bắt đầu chăm học. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Vương Khải, Giang Vân vẫn cảm thấy hơi mềm lòng.Vương Khải không tính toán về chuyện hai người đánh nhau hôm qua, cho nên cậu cũng không nên gây thêm xích mích làm gì.
“Mẹ, con đi chơi bóng với các bạn trong lớp. Nhân tiện, con ăn trưa với các bạn ở ngoài luôn nhé, con đi đây!”
Giang Vân nói xong liền bước ra ngoài, Lâm Mộng Khiết hoảng sợ nhìn thấy Giang Vân chuẩn bị rời đi, cô vội vàng lại gần định ngăn Giang Vân lại, Vương Khải nhìn thấy nhìn thấy Giang Vân vướng víu chịu rời đi, sao có thể để Lâm Mộng Khiết đạt được ý đồ. Cậu ta tiến lên một bước chặn Lâm Mộng Khiết rồi thuận tay đóng cửa lại.
“Cô ơi, nhanh học bài mới đi, em không chờ nổi nữa rồi!”