Vài phút sau, Vương Khải vẫn đang chia sẻ video và ảnh chụp, Lâm Mộng Khiết đang nằm trên ghế sô pha, đầu óc đã tỉnh táo khá nhiều, tác dụng của thuốc gần như đã tan hết, Lâm Mộng Khiết vẫn còn nhớ rõ những gì vừa xảy ra và những gì mình nói, nghĩ tới mấy thứ đó, Lâm Mộng Khiết xấu hổ muốn tự tử chết cho xong.
[Sao mình lại có thể nói ra mấy lời mất mặt như vậy? Chẳng lẽ mình muốn được ȶᏂασ đến vậy sao? Không… Không phải, nhất định là Vương Khải đã cho mình uống thuốc gì đó, chẳng lẽ trong ly nước chanh vừa rồi có thuốc kí©ɧ ɖụ©? Đúng vậy, những lời đó chắc chắn đều do thuốc kí©ɧ ɖụ© nên mình mới nói ra, không phải là những lời thật lòng! Nhưng mà… lúc nãy rõ ràng ý thức của mình rất tỉnh táo … Mấy lời bậy bạ đó mình đều nhớ hết, nhưng tại sao tỉnh rồi mình vẫn nói mấy lời đó, không… không phải như vậy… Mình…]
Lâm Mộng Khiết càng nghĩ lại càng thấy đau đầu, thực ra là do tác dụng của thuốc vẫn chưa giảm hẳn. Dù đã thoát khỏi trạng thái nửa mơ nửa tỉnh nhưng ảnh hưởng vẫn còn, có tác động nhất định đến suy nghĩ, ngoài tác dụng gây ảo giác đã giảm đi nhiều do do phun nước liên tục, tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© có thể sẽ kéo dài một thời gian nữa. Khi Lâm Mộng Khiết vẫn còn đang loay hoay trong lòng chưa giải thoát được bản thân, Vương Khải đẩy cửa bước ra khỏi phòng ngủ, trong tay ngoại trừ camera và điện thoại di động thì còn có mấy tấm ảnh gì đó.
“Vương Khải! Em không sợ làm như vậy thì cô sẽ gọi cảnh sát đến bắt em sao?"
“Hả, vừa nãy còn rêи ɾỉ gọi chồng ơi ȶᏂασ em đi mà bây giờ sướиɠ xong, bây giờ lại nỡ gọi cảnh sát bắt chồng mình ?”
“Em! Em đánh thuốc mê rồi hϊếp da^ʍ giáo viên, mà vẫn còn mặt mũi nói vậy, cô sẽ báo cảnh sát đến bắt tên khốn kiếp nhà em lại!”
“Ồ, vậy cô cứ báo cảnh sát đi, em vừa mới chuyển đoạn video với mấy bức ảnh dâʍ đãиɠ của cô vào máy tính, còn in ra thêm vài tấm nữa này!” Nói xong, Vương Khải ném bức ảnh trên tay đến trước mặt Lâm Mộng Khiết, máy quay trên tay cũng bật lại những hình ảnh vừa xảy ra trên ghế sofa bên cạnh bàn trà.
“… Đây là…!?” Lâm Mộng Khiết vẫn hoàn toàn bất lực, chỉ có thể quay đầu lại nhìn, mấy tấm ảnh in hình mặt cô ấy dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và bộ dạng nửa thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, và những gì xuất hiện trong video còn dâʍ ɖu͙© hơn nữa, những lời “Ông xã ơi ȶᏂασ em”, “Cô nứиɠ l*и quá” như một nhát dao đâm sâu vào nội tâm cô, khiến Lâm Mộng Khiết trở nên cứng họng.
“Chậc chậc chậc, dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của cô giáo đẹp quá. Chỉ có mình em được thấy thì thật đáng tiếc.”
“Em… Em muốn làm gì?”
“Em muốn in hàng nghìn bản sao của những bức ảnh này, sau đó từ trên sân thượng của tòa nhà dạy học rắc xuống cho tất cả giáo viên và học sinh trong trường cùng xem, đúng rồi, phải đến khu chung cư của cô rải hàng nghìn bản sao, cho những người hàng xóm của cô xem bộ dạng dâʍ đãиɠ của cô giáo Lâm nữa, cô có thích không?”
“Không được… Không được! Vương Khải, em không thể làm thế được!”
“Hừm, em còn muốn đăng video và ảnh lên mạng để mọi người trên toàn thế giới có thể nhìn thấy bộ dạng thèm ȶᏂασ của cô giáo Lâm của em, đúng rồi, nếu cô còn muốn báo cảnh sát bắt em, thì em sẽ nói chú của em đuổi học con trai cô luôn.”
“Đừng… Vương Khải, cô không báo cảnh sát nữa, xin em đừng làm vậy mà!”
“Cầu xin người ta mà thái độ như vậy sao?” Vương Khải vừa nói vừa duỗi ngón tay ra đút vào l*и Lâm Mộng Khiết.
“Cô biết sao rồi, không báo cảnh sát nữa, em… A… Ưm… Không… Đừng vậy mà… A…” Lâm Mộng Khiết vẫn đang xin lỗi Vương Khải, nhưng Vương Khải đột nhiên đút ngón tay của mình vào điên cuồng bới móc, khiến cho cô ấy nhịn được rêи ɾỉ một lần nữa.
“Có vẻ như vừa rồi vẫn chưa làm cho cô sướиɠ nhỉ, còn muốn báo cảnh sát nữa không? Hả?”
“Không… A… Cô không báo cảnh sát nữa… Đừng… Ngừng lại… A…A”
Tay kia của Vương Khải cầm điện thoại di động lên, đưa đến sát lỗ l*и rồi bấm nút quay phim, nói: “Đây chính là con đĩ cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, mới đút ngón tay vào móc có mấy cái mà đã xả nước l*и nhiều như vậy rồi, nhìn đống nước l*и này đi!” Vương Khải vừa quay vừa tiếp tục đút ngón tay thật sâu vào để bới móc.
“Ha a… Đừng móc nữa… A… Không muốn đâu… A A…”
“Ngoài miệng cứ nói không muốn mà xem cái l*и cứ chảy nước ra nhiều thế!”
“Ưm… A… Nhẹ… Không được… A”
Nghe tiếng rêи ɾỉ của Lâm Mộng Khiết, ©ôи ŧɧịt̠ của Vương Khải lại cương cứng lên một chút, vốn tuổi còn trẻ, sinh lực dồi dào, nghỉ ngơi một lúc thì cậu ta đã hồi phục, lập tức rút những ngón tay vốn đã đau rát của mình ra rồi lại đút ©ôи ŧɧịt̠ của mình vào.
“Đừng dùng cái đó, Vương khải, đừng… Sướиɠ… Ớ…”
“Sướиɠ gì đấy? Hả! Nói ra nào!”
“Không có… A… Không có gì… Nhẹ chút…”
“Cô lại xạo l*и nữa, nuốt ©ôи ŧɧịt̠ em đi! Nuốt vào đi nè!” Vương Khải rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi lỗ l*и, sau đó đút lút cán vào, bên trong căn phòng tràn ngập tiếng Bạch! Bạch! Bạch!”
“Cô… A!! Đừng như vậy….! A…! Nhẹ chút… A!! A…!!”
[Trời ơi… Côи ŧɧịt̠ Vương Khải to quá… Mình không chịu nổi nữa... lúc đút vào sướиɠ chết mất, hình như có gì đó sắp trào ra… A… Hóa ra bị ȶᏂασ lại sướиɠ thế…A… Từ đó tới nay mình với chồng cũng không thoải mái như vậy… Anh ấy cũng không lâu như thế này… cùng lắm làm một hiệp là hết… bây giờ mình bị Vương Khải làm tới mấy lần… Không, không được, Lâm Mộng Khiết, mày đang nghĩ cái gì vậy… Nó là học sinh của mày đấy! Hai người không được như vậy… Nhưng… Sướиɠ quá… Sướиɠ chết mất… Điên mất thôi…] Lâm Mộng Khiết dần dần chìm đắm trong từng đợt kɧoáı ©ảʍ, cộng với tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thuốc kí©ɧ ɖụ©, lý trí của cô ấy bị du͙© vọиɠ ăn mòn, Vương Khải cũng có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Lâm Mộng Khiết ngày càng dâʍ đãиɠ nên nhấp càng mạnh.
“Cô ơi.. Cô còn chưa nói, em vẫn còn câu hỏi muốn hỏi cô đây!”
“Ưm… To… To quá… Ưm…”
“Cái gì to quá?”
“Cái đó của em… To quá…Ưʍ..”
“Cái đó là cái gì? Hửm? Hửm?” Vương Khải vừa hung ác vừa đút vào mấy lần, tiếng bạch bạch cùng tiếng nước l*и bắn phùn phụt tràn ngập căn phòng.
“Ư.. A… Côи ŧɧịt̠ em…Côи ŧɧịt̠ em lớn quá…Ưm…”
“Ha ha ha, lúc này mới ngoan này, đĩ giáo viên thích ©ôи ŧɧịt̠ em rồi!”
“Ưm… Thích…Thích lắm…”
“Thích gì cơ?”
“Thích ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ông xã lắm… Cứng quá… A A…”
“Ha ha, bình thường giả vờ lạnh lùng, hóa ra bên trong lại là một con đĩ thèm ȶᏂασ!”
“A… Em… Thèm ȶᏂασ… Chịu không nổi nữa rồi… Ra mất…”
Vương Khải càng hưng phấn hơn khi nghe những lời tục tĩu của Lâm Mộng Khiết, cố gắng hết sức để nhún mông, Lâm Mộng Khiết bị đè ở dưới Vương Khải nâng hông phối hợp, rêи ɾỉ lên cao trào hết lần này đến lần khác khiến Lâm Mộng Khiết chìm đắm hoàn toàn trong vòng xoáy của kɧoáı ©ảʍ.