Lúc cậu ta đưa ngón tay thọc sâu móc vào khiến Lâm Mộng Khiết thở dốc. Vương Khải cho Lâm Mộng Khiết chọn, trong những trường hợp bình thường, chắc chắn cô sẽ không bao giờ cho phép người khác đùa bỡn, nhưng bây giờ ý thức của Lâm Mộng Khiết đang mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, mỗi lần đều bị lời nói của Vương Khải điều khiến, ví dụ như từ “ lỗ l*и “ từ trước đến nay chưa bao giờ cô thốt ra khỏi miệng.
“Ưʍ... Vậy đừng sờ... Nứиɠ quá… Nứиɠ chịu không nổi nữa… Ưm…”
“Ha ha, cô chủ nhiệm muốn em móc l*и cô sao?”
“Đúng rồi… Ừm… Móc đi… Móc l*и cô đi…”
“Ha ha, vậy theo ý cô!”
Lần này Vương khải không chọn cách thọc ngón tay vào móc nữa, sau khi kɧıêυ ҡɧí©ɧ quá lâu, không chỉ Lâm Mộng Khiết nứиɠ tình dưới tác dụng của thuốc, mà ©ôи ŧɧịt̠ của cậu ta cũng đã căng cứng đến không chịu nổi nữa, Vương Khải trực tiếp quỳ gối lên ghế salon, nâng chân Lâm Mộng Khiết lên, đẩy thắt lưng về phía trước đâm lút cán vào bên trong lỗ l*и ướt nhẹp của Lâm Mộng Khiết.
“Ưm…! Đây là…”
“Đây là ©ôи ŧɧịt̠, cái này chuyên dùng để giải quyết sự nứиɠ l*и của cô đó!” Vương Khải từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi thô bạo đút vào, cứ mỗi lần dập thì nước l*и lại phun ra tiếng ‘phùn phụt’ bắn tung tóe ra ngoài, cũng đồng thời khiến cho Lâm Mộng Khiết duyên dáng rên ư ử.
“A… Côи ŧɧịt̠ sao… A…. L*и cô… A… vẫn nứиɠ quá… A…”
“Là do cô thèm được ȶᏂασ quá rồi, cho nên l*и mới nứиɠ tới như vậy”
“A… Cô thèm ȶᏂασ… A A…”
“Lâu rồi l*и cô chưa có thằng đàn ông nào đút vào à?”
“Hơn nửa năm… A… Không có… A… A”
“Bảo sao l*и nhiều nước như thế, hôm nay em sẽ tận tình làm cho l*и cô bớt nứиɠ, cô nên cám ơn học sinh mình đi!!”
“Ưm… Cảm ơn… Cảm ơn em Vương Khải… A… Giúp cô… Nứиɠ quá… Muốn ra…”
Trong lỗ l*и của Lâm Mộng Khiết lại tiếp tục phun dâʍ ŧᏂủy̠, sau khi Vương Khải rút ©ôи ŧɧịt̠ trong lỗ l*и ra, l*и càng dồn dập phun nước, Vương Khải né ra để cho camera có thể ghi lại hết cảnh này. Lâm Mộng Khiết lại phun nước há miệng nhỏ thở dốc, Vương Khải nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của cô giáo chủ nhiệm dưới thân mình, nhất là khi nghĩ rằng có camera bên cạnh ghi lại tất cả những cảnh này, làm cho cậu ta càng thêm hưng phấn, ©ôи ŧɧịt̠ lớn hơn mấy phần so với bình thường, không chỉ đút vào cho Lâm Mộng Khiết tạo ra những tiếng thở gấp mà còn làm cho gương mặt cô tạo ra những biểu cảm dâʍ ɖu͙© cực kỳ, cậu ta càng chịu không nổi càng nhấp mông nhanh hơn.
[Con mẹ nó, thuốc đại ca cho hay thật, đến cô giáo Lâm còn biến thành một con đĩ thỏa như này, l*и còn co bóp dữ dội, chắc chịu không nổi xuất tinh sớm mất thôi.] Vương Khải nhấp mông nhanh một hồi, sau đó giảm tốc độ lại, bắt đầu giật giật vài lần trong khe l*и, nếu cứ đẩy mạnh như này thì xuất tinh sớm mất, Vương Khải đưa tay bóρ ѵú Lâm Mộng Khiết, xoa xoa bấu véo. Lâm Mộng Khiết đã khôi phục một chút thần trí sau khi phun nước l*и, nhưng lại bị ©ôи ŧɧịt̠ liên tục dập l*и dữ dội làm cho mờ mịt.
“Vυ' cô bự thật, chắc là do đàn ông bóp nhiều quá nên mới to thế này đúng không?”
“Ưm… Không có… Không phải… Nó vốn… To như vậy rồi… Ưm…”
“Nếu vốn đã bự như này thì chắc hay dùng nó đi dụ đàn ông lắm nhỉ?”
“Ưm… Không… phải… Vυ' là dùng để cho con bú…”
“Ồ, thế sao bây giờ lại không có sữa?”
“Vì… Là vì không có… Em bé…”
“Vậy cô sinh em bé cho em đi!”
“Không được… Em bé là phải sinh cho chồng… Em là học sinh của cô… Không được…”
“Thế cô ơi, chúng ta đang làm cái gì đây ạ?”
“Đang… Đang ȶᏂασ nhau… Chậm lại…”
“Có phải ai cũng có thể ȶᏂασ cô không?”
“Đương nhiên không được… Chỉ có chồng… chồng mới có thể làm chuyện này với cô thôi…”
“Vậy thì bây giờ em đang ȶᏂασ cô, em cũng là chồng nhỏ của cô sao?” Vương Khải nói xong lập tức tăng thêm lực đưa đẩy, bây giờ cậu ta đã hiểu được chỉ cần thuốc phát huy tác dụng, cậu ta có thể khiến Lâm Mộng Khiết mơ hồ nói ra những lời dâʍ đãиɠ.
“A… Đúng rồi… Em là ch… A… Chồng nhỏ của cô…A…”
“Nói ông xã ơi ȶᏂασ em đi đi!”
“A… Ông xã…A… TᏂασ em đi anh…A… A…”
Dù sao Vương Khải còn rất trẻ, sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều vẫn không nhịn được nữa nhanh chóng nhấp mông, Lâm Mộng Khiết cũng rêи ɾỉ theo, sau vài trăm cú thúc, cậu ta cảm thấy như mình sắp xuất tinh, nhưng bây giờ cậu ta không có ý định làm cho chủ nhiệm lớp mình mang thai, thế là đành rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, đi đến trước mặt Lâm Mộng Khiết xóc lọ thêm vài lần nữa rồi bắn lên trên mặt Lâm Mộng Khiết.
“Đĩ mẹ nó, lấn này bắn nhanh hơn so với bình thường rồi! Hừ…”
Sau khi hít thở một vài hơi, Vương Khải cầm điện thoại bên cạnh lên chụp cận cảnh khuôn mặt của Lâm Mộng Khiết, chụp thêm một vài tấm ảnh toàn thân, đứng dậy đi lấy camera, quay lại phòng ngủ, chuyển hết những cảnh quay được từ camera truyền vào máy tính.