Ác Mộng Trong Đêm

Chương 6: Thuốc ᛕích ᗪu͙ƈ

Lâm Mộng Khiết nói xong thì đứng dậy rời đi, trong lòng Vương Khải thầm sốt ruột, sao thuốc đến giờ vẫn còn chưa phát huy tác dụng chứ? Đại ca đã lừa mình sao? Hay là chưa tới thời gian thuốc có tác dụng? Hoặc là liều mình dùng chưa đủ mạnh? Đang nghĩ vậy, Lâm Mộng Khiết vừa đứng lên, khẽ kêu nhẹ một tiếng, sau đó ngã gục trên sô pha, Vương Khải nhếch miệng cười: “Thế là cũng đến lúc thuốc phát huy tác dụng rồi!”

“Ưm…Mình bị gì vậy…”

“Cô ơi, cô không sao chứ, sao lại ngã xuống thế này? Hửm?”

Vương Khải đi tới ôm lấy Lâm Mộng Khiết, muốn kiểm tra tác dụng của thuốc như như thế nào. Không ngờ, ngay khi tay cậu ta chạm vào Lâm Mộng Khiết đã cảm thấy toàn thân cô run lên, cậu ta âm thầm cảm thán thuốc này có vẻ như rất mạnh. Lâm Mộng Khiết cố gắng đứng dậy, nhưng đôi tay của cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa, vừa đi được nửa đường, cô lại ngã vào lòng Vương Khải.

“Mặt cô đỏ quá, có phải bị cảm nắng rồi không?”

Vương Khải đưa tay ra giả vờ sờ trán Lâm Mộng Khiết, đúng là có hơi nóng một chút, nhưng đương nhiên Vương Khải biết đó không phải là say nắng thật, mà là hơi nóng do tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© gây nên, tay cậu ta thuận thế di chuyển xuống vuốt ve khuôn mặt ửng hồng vì phát tình của Lâm Mộng Khiết.

“Vương Khải… Đừng… Đừng làm vậy… Gọi cho Giang Vân… Bảo nó đến đón cô về nhà là được rồi.”

Mặc dù Lâm Mộng Khiết đã hoàn toàn mất hết sức lực, ý thức của cô có phần mơ hồ nhưng cô vẫn cố gắng duy trì được một chút tỉnh táo, nhìn thấy hành động của Vương Khải, cô thầm cảm thấy không ổn, muốn dùng tay gạt đi bàn tay bẩn thỉu của Vương Khải đang vuốt ve trên mặt mình, nhưng sau khi nắm lấy tay Vương Khải thì không thể làm gì được nữa, ngược lại giống như tình nhân đang nắm tay tán tỉnh nhau.

“Cô ơi, đầu của cô rất nóng, tay cũng vậy, chắc cô bị cảm nắng rồi. Nên cởϊ qυầи áo ra cho mát! Nếu để nóng quá sẽ không tốt!”

“Không, không cần đâu… Một chút nữa sẽ ổn thôi… A!”

Vương Khải không đợi Lâm Mộng Khiết nói xong, hai tay cậu ta đã giật áo sơ mi Lâm Mộng Khiết, lại kéo áo ngực của cô lên trên, hai bầu vυ' trắng sữa đầy đặn lộ ra trong không khí, khiến Lâm Mộng Khiết sợ hãi hét lên.

“Vương Khải! Dừng tay lại! Em… Ưm… Đừng! Cô là giáo viên của em đấy!” Lâm Mộng Khiết tức giận trừng đôi mắt long lanh khẽ nói, quả thật đã làm cho động tác của Vương Khải dừng lại một chút, nhưng chỉ một giây sau, Vương Khải lại muốn tiến thêm một bước nắm lấy vυ' của Lâm Mộng Khiết nhẹ nhàng nắn bóp.

“Cô à, em có một câu hỏi cho cô đây. Em đang cầm cái gì trong tay thế? Tại sao đàn ông lại không có thứ này? Cô có thể dạy cho em được không?”

“Đừng bóp… Ưm… Vương Khải tha cho cô đi, không được như vậy đâu…”

“Nhưng em thấy cô rõ ràng là rất thoải mái mà.” Nói xong, Vương Khải càng bóp mạnh hơn, làm cho cặρ √υ' của Lâm Mộng Khiết biến hóa thành nhiều loại hình dáng khác nhau.

“Ưm… Ưm… Không được… Dừng lại đi… Đừng bóp nữa mà…”

Lâm Mộng Khiết muốn ngăn đôi tay ma quỷ của Vương Khải, nhưng cũng chẳng còn sức để đưa hai tay lên, bây giờ Vương Khải ôm chặt lấy cô ấy, mùi khói và mồ hôi trên người cậu ta xộc vào khoang mũi, mùi mà trước đây cô ấy rất ghét bây giờ khi ngửi thấy thì trong lòng lại có chút rung động.

[Mình bị sao thế này… Ưm… Vυ' bị bóp sướиɠ quá đi… Không! Lâm Mộng Khiết, mày đang nghĩ gì vậy, cậu ta là học sinh của mày, mày là người có chồng có con rồi!] Bởi vì tác dụng của thuốc mà suy nghĩ của Lâm Mộng Khiết trở nên rối bời, giống như khi con người lúc nằm mơ, họ sẽ mơ thấy nhiều điều mà họ sẽ không bao giờ làm được trong thực tế, Lâm Mộng Khiết hiện đang ở trong trạng thái này, nhất là thuốc còn có tác dụng kí©ɧ ɖụ©, lại thêm Vương Khải tích cực thúc đẩy, dẫn dắt đầu óc của Lâm Mộng Khiết chìm đắm trong du͙© vọиɠ.

Sau khi Vương Khải ôm Lâm Mộng Khiết chơi đùa vυ' của cô một lúc, cậu ta cảm thấy tư thế này không quá thoải mái, nên thuận thế bế Lâm Mộng Khiết đặt nằm lên sofa, trở người đè lên thân thể Lâm Mộng Khiết, hôn lên đôi môi thơm ngọt của cô. Lâm Mộng Khiết nghiêng đầu tránh né, chẳng qua là động tác quá chậm chạp khiến cho Vương Khải đạt được ý đồ.

“Đừng… Ưm… Ưm…”

“Mùi trên người cô thật là thơm, đến cả nước bọt cũng ngọt nữa!”

“Đừng nói nữa… Xin em… Đừng như vậy mà…”

“Đừng?” Vương Khải vừa nói vừa đặt tay lên hai bầu vυ' đẫy đà của Lâm Mộng Khiết.

“Ưʍ... đừng… Sờ... Không muốn…sờ đâu…”

“Ha, vậy cuối cùng là có muốn hay không?” Vương Khải nói xong mạnh mẽ xoa xoa vài lần.

“A ~ ... đừng ... đừng sờ vυ' cô nữa.”

“Được rồi, không thích thì thôi vậy.”

Vương Khải ngoan ngoãn buông tay ra, trong lòng Lâm Mộng Khiết cảm thấy có chút mất mát, thậm chí còn hối hận lời nói “đừng sờ nữa” của mình vừa rồi, Vương Khải ngoan ngoãn như vậy sao? Câu trả lời rõ ràng là không, sau khi Vương Khải đặt tay lên đùi Lâm Mạnh Khiết vuốt ve vài lần, cậu ta đưa tay dọc theo đùi đi lên phía trên tìm kiếm. Lâm Mộng Khiết đang bối rối nên không ngăn động tác của Vương Khải, cuối cùng tay Vương Khải đã chạm đến khu rừng rậm rạp, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt bên trong. Vương Khải trực tiếp xé tất chân ra, đầy ngón tay vào bên trong cái l*и đẫm nước của cô bắt đầu khuấy động.

“Ưm… A…”

“Cô chủ nhiệm yêu quý, ngoài miệng cô bảo không muốn mà sao l*и cô ướt thế?”

“Ớ… Ưm… Cô không biết… Ưm… Đừng trêu đùa nữa… A…”

“Trêu đùa chỗ nào?”

“A... Đừng… Ở dưới... Ưʍ... Ưm…”

“Ở dưới đâu? Em không hiểu?”

“Âʍ đa͙σ cô… đừng làm âʍ đa͙σ của cô như thế…”

“Cái gì mà âʍ đa͙σ dương đạo, chỗ này kêu là l*и, biết chưa?”

“Ưʍ... Ưm… Đừng làm vậy... L*и... Của cô... Ôi... Không chịu nổi... Ưm…”

“Sao l*и lại không chịu nổi?”

“Ưm… L*и ngứa quá… Ngứa không chịu nổi… Ưm…”

“Ha ha! Vậy để em làm cho cô hết ngứa l*и nhé!”

Vương Khải nghĩ loại thuốc này thực sự mạnh, chủ nhiệm lớp mình đâu còn dáng vẻ nghiêm nghị và cao lạnh thường ngày nữa, bây giờ hoàn toàn trở thành một con đĩ thèm ȶᏂασ, l*и mới xoa có mấy lần đã ướt nhẹp như thế này, chẳng qua là vẫn còn một chút lý trí trong lòng, sự đấu tranh và phản kháng nhỏ này ngược lại càng khơi dậy du͙© vọиɠ của người khác hơn.

Vương Khải giật qυầи ɭóŧ của Lâm Mộng Khiết xuống rồi ném sang một bên, duỗi hai ngón tay ra đút vào cái l*и ngọt nước ướt đẫm của Lâm Mộng Khiết, điên cuồng bới móc.

“A… A… Đừng… A… Cô chịu không nổi đâu… A…” Lâm Một Khiết đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ lớn tiếng rêи ɾỉ, thắt lưng căng cứng chịu đựng mấy động tác móc cua mạnh bạo của Vương Khải, dâʍ ŧᏂủy̠ theo động tác móc bạo bắn nước ra tứ phía, môi lần đều phát ra âm thanh lép nhép lóc bóc phụt phụt. Lâm Mộng Khiết không thể suy nghĩ được nữa gì, bắt đầu chìm đắm trong cảm xúc và ham muốn của cơ thể mình.

“Nói không muốn mà rên thì rất mạnh. Hả?”

“Ưm… A… L*и… mắc đái quá…A…”

Sau khi Lâm Mạnh Khiết run rẩy dữ dội vài lần, một dòng chất lỏng màu trắng đột nhiên phun ra từ lỗ l*и của cô kéo dài liên tục vài giây, Vương Khải không ngừng di chuyển tay của mình, chất lỏng màu trắng phun trên đẩy trên ghế sô pha và mặt đất.

“Mẹ nó… Lại còn phun nước nữa chứ, đúng là đồ đĩ dâʍ ɖu͙©, phải quay phim lại mới được.” Vương Khải rút ngón tay ra, toàn bộ lòng bàn tay cậu ta đã dính đầy nước l*и của Lâm Mộng Khiết, Vương Khải đẩy ngón tay dính đầy nước l*и của Lâm Mộng Khiết đút vào miệng cô, sau khi lêи đỉиɦ, Lâm Mộng Khiết thở hổn hến vô thức ngậm lấy ngón tay của Vương Khải.

Vương Khải suy nghĩ một lúc rồi tự mắng bản thân sao không nghĩ đến việc quay phim sớm hơn, rút ngón tay ra bôi nước l*и lên vυ' Lâm Mộng Khiết, đứng dậy đi tới tủ lấy ra một cái camera, đặt máy quay ở một góc đẹp nhất rồi bấm nút ghi hình, sau đó cởi sạch đồ trên người mình, đặt thêm điện thoại bên cạnh để dự phòng.

Sau khi sướиɠ đến mức bắn đầy dâʍ ŧᏂủy̠, Lâm Mộng Khiết đã khôi phục được một chút ý thức, nhưng chân tay cô vẫn vô cùng yếu ớt, vùng vẫy một hồi nhưng không đứng dậy nổi, Lâm Mộng Khiết nghĩ đến những câu tục tĩu mà trong lúc mơ màng mình vừa nói ra, lại còn đái ngay tại chỗ, làm cho mặt cô ấy lập tức đỏ lên.

“Vương Khải, em dừng lại đi, tha cho cô, chúng ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”

“Sao có thể xem như chưa từng xảy ra được chứ, cô nhìn xem cô đã làm ướt nhẹp hết chiếc ghế sô pha của nhà em rồi kìa.”

“Đây không phải vừa rồi do chính em… Làm… Cô…”

“À, nhưng sao bây giờ em không động đậy, sao lỗ l*и kia vẫn chảy nước?!”

Vương Khải vừa nói xong, cậu ta cúi xuống lại dùng ngón tay gảy thêm vài lần vào lỗ l*и của Lâm Mộng Khiết, âm thanh phụt phụt cùng nước l*и tiếp tục bắn tung tóe trên ghế sô pha, Lâm Mộng Khiết vừa mới tỉnh táo được một chút đã bị Lâm Khải trêu đùa dập tắt.

“Cô nhìn đi, l*и của cô vẫn đang chảy nước đây này!”

“A… Không phải… Tại em… A… Đừng làm nữa…”

“Đừng móc l*и cô nữa à? Hửm?”

“Ừ… Đừng móc nữa… A… A… Đừng móc l*и cô nữa…A… Cô chịu không nổi… A…”

“Được được, thích thì chiều.”

Vương Khải sau khi nói xong liền rút ngón tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa hạt le của Lâm Mộng Khiết, tay còn lại thì bắt đầu xoa nhẹ đầṳ ѵú của cô, núʍ ѵú của Lâm Mộng Khiết bị xoa lập tức trở nên cương cứng.

“Ưm… A…Đừng… Nứиɠ quá… A… Đừng mà… Ưm…”

“Đút vào móc cũng đừng, làm bên ngoài cũng không chịu, vậy cuối cùng là muốn cái gì đây?”

“Ưm… Không muốn gì hết… Ưm… A…”

“Không thể không muốn, cô phải chọn giữa sờ hoặc đút vào.” Vương Khải nói xong liền đút vào móc ngoáy bên trong.