Ác Mộng Trong Đêm

Chương 5: Khởi Đầu Của Địa Ngục

Lâm Mộng Khiết ngồi bên hồ nước trong công viên một lúc, nhìn mặt hồ phẳng lặng, tâm trạng của cô đã thực sự bình tĩnh trở lại, định tiếp tục ở lại trường học thêm một thời gian, tuy rằng cơ hội thăng tiến sẽ bị cắt đứt, nhưng cô chỉ thích mỗi cái nghề nhà giáo này, nguồn thu nhập của gia đình đều do chồng hỗ trợ nên không có gì phải lo lắng, nếu hiệu trưởng tiếp tục ép buộc thì cô sẽ từ chức về làm nội trợ ở nhà, hoặc làm một công việc khác.

Cảm thấy suy nghĩ thông suốt rồi, Lâm Mộng Khiết đang định về nhà nghỉ ngơi thì đột nhiên nhìn thấy một đám người đang xúm lại chỉ trỏ gì đó, Lâm Mộng Khiết lờ mờ thấy bóng lưng quen thuộc, trong lòng cô chợt có dự cảm không lành, vội vã bước tới.

Vương Khải không ngờ Giang Vân thật sự dám đánh mình, nhưng thật ra cậu ta cũng thật xui xẻo, nếu như bình thường phách lối như vậy thì Giang Vân vẫn cố gắng nhịn nhục, nhưng từ sáng đến giờ Giang Vân đã phải chịu rất nhiều "kí©ɧ ŧɧí©ɧ", bây giờ lại có cả bạn gái ở bên cạnh, cộng thêm vừa xem xong một bộ phim hành động bom tấn, trong lòng nóng như lửa đốt không biết trút vào đâu, Vương Khải chính là đang tự chui đầu vào rọ.

Vương Khải cốn đang định đứng dậy chiến một trận ra trò với Giang Vân, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng sau lưng, dứt khoát ngồi dưới đất cũng không dậy nữa.

“Ôi, con trai của giáo viên thì có thể bắt nạt người lương thiện sao! Còn có pháp luật không!” Vương Khải ngồi dưới đất bắt đầu hét lên, mặc dù người qua đường cho rằng ngoại hình và cách ăn mặc của Vương Khải trông không giống một người lương thiện nhưng việc cậu ta bị đánh là sự thật, sau khi nghe những lời lẽ nhạy cảm về giáo viên liền bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Vớ vẩn! Rõ ràng là cậu…” Nhìn thấy phản ứng của Vương Khải, Giang Vân sửng sốt một hồi, nhất thời không biết nên phản bác lại như thế nào.

“Giang Vân, có chuyện gì vậy? Tại sao con lại đánh Vương Khải?” Lâm Mộng Khiết chen vào đám người nghe thấy những lời của Vương Khải, cô nhìn chằm chằm vào thì nhận ra là học sinh và con trai của mình.

“A… Mẹ…!? Mẹ… Con…” Giang Vân hoảng sợ khi nhìn thấy mẹ mình đang cau mày bước tới, quá khẩn trương nên không nói được thành lời.

“Tô Thanh, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Mộng Khiết nhìn thấy Giang Vân lắp bắp không nói được gì, cô quay đầu lại hỏi Tô Thanh bên cạnh, Tô Thanh thấp giọng giải thích cho Lâm Mộng Khiết nghe những chuyện vừa xảy ra, Lâm Mộng Khiết gật đầu hiểu ra, cô quay lại trừng mắt với Giang Vân, bước tới để giúp Vương Khải đứng dậy, nhưng Vương Khải không cảm kích, anh ta ngồi dưới đất hừ hừ nói: “Đây không phải là cô giáo Lâm sao, con trai cô ăn hϊếp tôi ở nơi công cộng, thật là hống hách!”

“Vương Khải, em đứng dậy trước đi, nhiều người nhìn như vậy ảnh hưởng không tốt đâu!”

“Hừm, bây giờ mới biết là không tốt à? Tôi sẽ báo cáo chuyện này với hiệu trưởng, bảo ông ấy cho con trai cô thôi học!”

Vừa nói Vương Khải vừa lấy điện thoại ra, định bấm số, Lâm Mộng Khiết vội vàng nắm lấy tay Vương Khải, nghĩ rằng nếu chuyện này đến tai hiệu trưởng, chắc chắn ông ta sẽ dùng nó để uy hϊếp cô làm những chuyện hạ lưu kia, mặc dù cô có thể từ chức nhưng nếu con trai cô bị buộc thôi học thì hồ sơ của cậu sẽ bị vấy bẩn, ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc sau này.

“Là Giang Vân sai. Đáng ra nó không nên đánh người, để cô bảo nó xin lỗi em. Giang Vân, còn không mau qua đây xin lỗi Vương Khải đi!”

Lâm Mộng Khiết quay lại trừng mắt nhìn con trai, Giang Vân theo bản năng tiến lên một bước muốn xin lỗi, nhưng trong lòng cậu vô cùng oan ức, Vương Khải nhìn Giang Vân, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười đê tiện, như thể cậu ta đang nói “Thằng nhóc, dám đối đầu với tao?” vậy.

Giang Vân nghe những người xung quanh chỉ trỏ, vừa nghĩ đến việc cúi đầu xin lỗi Vương Khải trước mặt bạn gái và mọi người, trong lòng đã cảm thấy rất nhục nhã, thế là trong lòng quyết tâm, trực tiếp hét lên: “Con không xin lỗi, cái thằng chó khốn nạn này đáng đánh lắm! Tô Thanh, chúng ta đi thôi!”

Giang Vân kéo Tô Thanh đi ra ngoài, Tô Thanh cũng có chút bối rối, bị động để Giang Vân kéo đi, Lâm Mộng Khiết sững sờ nhìn đứa con trai luôn luôn ngoan hiền lễ phép hôm nay lại dám chống lại mình, Vương Khai vỗ vỗ bụi đất đứng lên, vừa rồi muốn đứng lên cùng Giang Vân đánh nhau, nhưng cậu ta biết sức lực của mình tới đâu, mặc dù nhìn rất khỏe nhưng thể chất lại rất yếu, chắc chắn không thể làm đối thủ với một người đã tập thể dục và vận động nhiều như Giang Vân, cho nên sau nhìn thấy Lâm Mộng Khiết, cậu ta đã nghĩ ra kế này để làm cho Giang Vân bị mẹ giáo huấn một phen. Đương nhiên, chuyện này nhất định không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, cậu ta định tìm thêm vài người nữa để đánh Giang Vân cho đến khi hết giận mới thôi, để cho Giang Vân biết rằng cậu ta không phải là một người không dễ động đến!

“Cô Lâm, Giang Vân như thế mà gọi là xin lỗi à, tôi vẫn nên thông báo cho chú tôi đuổi học cậu ta!” Vương Khải nói rồi lại cầm điện thoại lên.

“A! Đừng! Cô thay mặt nó xin lỗi em, Vương Khải, cô xin lỗi!”

“Lời xin lỗi như vậy không chân thành đâu!”

“Vậy, Vương Khải, em muốn thế nào?”

“Nhìn xem tôi bị thương nặng như thế nào, kê đơn thuốc ở bệnh viện tốn rất nhiều tiền. Gia đình nghèo khó của chúng tôi làm sao có thể chịu nổi hành hạ như vậy chứ!”

“Hả… Được được, lát nữa cô sẽ bắt Giang Vân đến tận cửa xin lỗi và đền bù!”

Vương Khải nhìn thấy mình đã đạt được mục đích, không chỉ khiến cho Giang Vân bị ghét mà còn lừa được một khoản tiền, gần đây cậu ta đã gây ra rất nhiều rắc rối nên bố cậu ta đã cắt giảm không ít tiền tiêu vặt, vừa lúc đang kẹt tiền, trong lòng đắc ý đang muốn trực tiếp đồng ý, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, khóe miệng ngoắc lên nói: “Không được, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa, đến lúc đó lại bị đánh thêm một trận thì thân thể nhỏ bé này làm sao chịu nổi chứ.”

“Được rồi, chiều này cô đích thân đến nhà em xin lỗi, thế đã đủ chân thành chưa?”

Lâm Mộng Khiết không hề nghi ngờ gì, bây giờ cô chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa lại, Vương Khải là học trò của cô, mặc dù cậu ta thường không chăm chú nghe giảng bài, nhưng chưa bao giờ thấy làm điều gì xấu xa. Cái này thật ra là do Lâm Mộng Khiết là giáo viên, các giáo viên không rõ lắm về tin đồn giữa các bạn trong lớp, chỉ biết rằng đây là cháu ruột của hiệu trưởng, hơn nữa tất cả những rắc rối mà Vương Khải gây ra đều thực hiện bên ngoài trường học, cậu ta không gây ra bất cứ rắc rối nào ở trong trường cả, mấy vấn đề nhỏ nhặt đều được chú của anh ta giải quyết. Lâm Mộng Khiết cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy giọng điệu của Vương Khải đã nhẹ đi vài phần, chỉ cần tặng quà và tiền bạc là có thể loại bỏ chuyện này, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Còn việc cô đích thân đến xin lỗi học sinh với tư cách là một giáo viên, là một người trưởng thành nên cũng không gặp rào cản tâm lý nào vì chuyện này cả, dù sao thì chuyện này cũng do con mình động tay động chân trước.

Sau khi Vương Khải rời đi, Lâm Mộng Khiết cầm điện thoại gọi cho Giang Vân, nhưng Giang Vân đã ủ rũ và cảm thấy tội lỗi, nên dứt khoát làm bộ không nghe thấy tiếng chuông, không thèm nghe máy, Lâm Mộng Khiết lại bất đắc dĩ gọi tiếp cho chồng nhưng kết quả là công cốc.

Lâm Mộng Khiết thở dài, thầm nghĩ đến lúc có chuyện thì hai người đàn ông trong gia đình lại như xe tuột xích, nên chỉ đành về nhà lấy tiền, mua quà rồi lấy thêm một ít tiền mặt, chuẩn bị đến nhà Vương Khải để xin lỗi.

Cô lần theo địa chỉ đến nhà của Vương Khải, đây là một khu chung cư khá cao cấp trong thành phố, nghĩ đến những gì Vương Khải nói lúc nãy rằng gia đình cậu ta là một gia đình nghèo, quả nhiên tất cả đều là dối trá.

Nhưng điểm yếu của cậu con trai mình đang ở trong tay cậu ta, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới xin lỗi, hít một hơi thật sâu, Lâm Mộng Khiết đưa tay nhẫn chuông của.

Vương Khải về nhà được một hồi, lúc mới bước chân vào nhà đã lao vào phòng ngủ rồi bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một lọ nhỏ trong tủ, đây là thuốc kí©ɧ ɖụ© cao cấp mà một đại ca đi đường đưa cho cậu ta. Người khác có thể sẽ nghĩ đây chỉ là một loại thuốc ngủ bình thường, chỉ có thể khiến phụ nữ ngủ thϊếp đi, nhưng ȶᏂασ l*и một người phụ nữ mà không có phản ứng thì thà xem phim sεメ còn hay hơn. Những người có kiến

thức một chút có thể tìm lấy loại thuốc kí©ɧ ɖụ© cực mạnh, sau khi phê thuốc, phụ nữ sẽ trở nên như người mất trí, không biết là mình đang bị ȶᏂασ hay là được ȶᏂασ.

Mà lọ nhỏ này pha trộn đặc tính của hai loại thuốc sẽ khiến cho người phụ nữ chân tay yếu ớt không còn sức để chống cự, nhưng tinh thần ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh sẽ có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ, nó có thể làm cho phụ nữ cảm thấy tỉnh táo hơn và đạt kɧoáı ©ảʍ vượt xa bình thường. Nó đã được thử nghiệm và có thể được dùng để chinh phục phụ nữ. Sau khi Vương Khải có được loại thuốc này thì lại chưa từng có cơ hội để sử dụng, không ngờ hôm nay lại có ích.

Vừa rồi lúc ở công viên, Vương Khải chỉ muốn lừa một số tiền thôi, thế nhưng khi ánh mắt cậu ta liếc nhìn bộ ngực đang phập phồng lên xuống do thở gấp của cô giáo Lâm Mộng Khiết, cũng như mùi thơm tự nhiên trên cơ thể cô, ©ôи ŧɧịt̠ của cậu ta lập tức có phản ứng, nhưng may là mặc quần rộng để không ai có thể nhìn thấy. Nghĩ vậy, Vương Khải tạm thời thay đổi chiến lược, để Lâm Mộng Khiết đến nhà một mình xin lỗi, Lâm Mộng Khiết vốn chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, không nghĩ gì nhiều nên lập tức đồng ý.

Vương Khải nghĩ Lâm Mộng Khiết vẫn là giáo viên chủ nhiệm của mình, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngày nào trong lớp chẳng mấy chốc sẽ trở thành con đĩ bị anh ta đè dưới háng hung hăng ȶᏂασ l*и, nhân tiện cũng có thể trả thù Giang Vân. “Cậu cho tôi một đấm, tôi sẽ cho mẹ cậu nếm thử mấy trăm lần nắc l*и”. Nghĩ đến đây Vương Khải vốn đã rất sốt ruột rồi, giờ anh ta đang đợi chủ nhiệm lớp yêu quý của mình tới nhà.

Đợi một hồi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, Vương Khải bước tới cửa mở mắt mèo ra nhìn thử, quả nhiên là Lâm Mộng Khiết đã đến nhà cậu ta một mình, Lâm Mộng Khiết vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ không để cho người khác muốn tới gần, Vương Khải cười nham hiểm rồi mở cửa.

“Ồ, cô Lâm tới thật à, em chỉ nói đùa thôi, sao có thể bắt cô đích thân tới nhà em để xin lỗi được, cô đến rồi thì vào đây uống nước.” Vương Khải nhiệt tình đón Lâm Mộng Khiết vào nhà.

“Dù sao thì cũng do con trai của cô làm sai trước, xin lỗi là điều nên làm!”

Đương nhiên Lâm Mộng Khiết nghe được sự giả dối trong giọng điệu của Vương Khải, nhưng lúc này chắc chắn không thể vạch trần bộ mặt cậu ta ra được, lúc đầu Lâm Mộng Khiết chỉ định đặt đồ và tiền ở cửa rồi rời đi, nhưng bây giờ Vương Khải nhiệt tình như vậy nếu như mình hành động như thế thì cũng không phải phép, Lâm Mộng Khiết chỉ đành vào nhà rồi ứng phó tiếp.

“Thời tiết nắng nóng như vậy mà còn để cô phải đi đến đây một chuyến, thật có lỗi quá, để em đi rót cho cô một ly nước chanh để giải nhiệt nhé.”

“Không sao đâu… Không cần phải làm thế, Vương Khải, bố mẹ em có ở nhà không?”

“Họ bận bịu suốt ngày, thường không trở về nhà, em chỉ có thể gặp họ vào lúc nửa đêm thôi.”

Vương Khải đứng dậy đi lấy một ly nước chanh, dùng thân mình che lại rồi rắc thuốc kí©ɧ ɖụ© đã chuẩn bị sẵn vào ly nước, sau đó quay lại phòng khách, đặt ly trước mặt Lâm Mộng Khiết.

“Cô uống nước đi ạ!”

“Ừm, được rồi, cám ơn em!” Lâm Mộng Khiết do vội vàng chạy tới đây, cũng có hơi khát nước, trên trán cũng đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, thế là cầm ly nước lên uống một hơi cạn sạch, sau khi uống cốc nước chanh mát lạnh, cô thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Vương Khải thấy Lâm Mộng Khiết đã uống hết ly nước bị bỏ thuốc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Phải mất một lúc thuốc mới phát huy tác dụng nên Vương Khải và Lâm Mộng Khiết bắt đầu trò chuyện, để kéo dài thời gian nên thậm chí họ còn nói sang một chút về chuyện học tập, Lâm Mộng Khiết thấy Vương Khải nhiệt tình như vậy lại còn hỏi về chuyện học hành của cậu ta, bây giờ mình mà rời đi cũng không được, chỉ có thể kiên nhẫn cùng Vương Khải nói chuyện, dù sao bây giờ mình cũng có chuyện cầu người ta, nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng Lâm Mộng Khiết cũng nói ra điều mà cô quan tâm nhất.

“À mà Vương Khải, cô muốn tới đây là để xin lỗi em về chuyện của Giang Vân…”

“Chuyện đó nếu cô không nhắc tới thì em cũng quên mất rồi. Các bạn trong lớp đánh nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, cô giáo Lâm đã đích thân đến xin lỗi thì em cũng không muốn so đo nữa, chuyện đó coi như bỏ qua đi ạ.”

“Được rồi, cảm ơn Vương Khải đã rộng lượng. Là hai bạn học cùng một lớn nên giúp đỡ cho nhau, về sau có khi sẽ trở thành bạn thân của nhau đấy.”

“Chuyện nhỏ.”

“Vậy thì, cũng không còn sớm nữa, cô về trước, gửi lời chào hỏi của cô đến bố mẹ em nhé.”