"Đường phố hôm nay nhộn nhịp mà trời cũng rất đẹp nếu một chàng trai mà bị một cô gái từ chối thì buồn lắm nhỉ" Bình Nguyên nói vu vơ nhưng đủ để Thuần Nhã nghe, cô đáp:
-Phải, cứ như mọi thứ đang trêu đùa người con trai đó vậy, trong khi mọi thứ đang hoàn hảo thì chỉ có mình anh ta là buồn phiền thôi
-Nếu cậu là người con gái đó cậu có từ chối người con trai đó không ?
-Tôi sẽ tìm một ngày khác để từ chối
Bình Nguyên đứng lại, không nói gì, anh bâng khuâng trong lòng cô đã có ai rồi sao... nhìn về phía cô người con gái rực rỡ trong nắng vàng, cô rất đẹp thật sự rất lung linh nhưng sâu trong sự rực rỡ mà cô mang lại hiện lên một nỗi đau day dứt mà dù anh có cố tìm cũng chẳng bao giờ thấy, cô giấu nó quá kĩ hay chỉ có người đó là nhìn thấy ... người mà cô yêu thương . Mà phải công nhận bầu trời hôm nay rất tuyệt nên anh quyết định sẽ chọn ngày khác để nghe câu từ chối từ cô. Thuần Nhã quay lại thấy anh đứng trơ người cô vội kéo tay anh, bên cạnh cô anh rất yên tâm anh chưa bao giờ phải lo lắng vì điều gì . Đi được một đoạn cô dừng lại hỏi anh:
-Hôm nay Vũ An sẽ ở lại cô nhi viện, cậu không cần nấu cơm nhé
-Vậy tối nay tôi mời cậu ra ngoài ăn được không ?
-Tối nay tôi tới chỗ Vũ An
-Hai người thân thiết từ khi nào vậy ?
-Mới đây thôi !!
-Nhưng tối nay tôi có chuyện muốn nói với cậu ! Một chuyện quan trọng
-Khi khác không được sao ?
Anh khẽ lắc đầu không nói thêm, cô nghĩ chắc anh đang có chuyện buồn nên gật đầu đồng ý . Tối đó đúng giờ hẹn cô đến nhà hàng mà anh gửi địa chỉ... một nơi thật sự đẹp, không gian yên tĩnh đủ để anh có thể nghe thấy trái tim mình đập như muốn rơi ra khỏi l*иg ngực mà nhảy múa, một vài tiếng bước chân hướng đến bàn anh như biết trước anh đứng dậy quay người lại nhìn cô vốn chỉ nghĩ rằng một bữa ăn nên cô chẳng cầu kì về quần áo... anh kéo ghế mời cô ngồi, họ dùng bữa như thường lệ tán gẫu mọi thứ trên đời trước khi mối quan hệ thoải mái này biến mất, song anh im lặng cô biết rằng anh sẽ sắp nói điều mà anh đề cập lúc sáng, thế nên cô cũng im lặng đặt hai tay lên bàn và ngồi chờ anh. Anh cuối đầu hít một hơi dài rồi hỏi cô
-Cậu còn nhớ câu hỏi tôi hỏi cậu lúc sáng chứ ?
-Nhớ ! Sẽ rất đau lòng khi người con trai đó lại bị từ chối vào một ngày đẹp thế này
-Phải ! Cậu có nghĩ người con trai đó sắp tới đây là tôi không ?
-Cậu định tỏ tình với ai sao ?
-Ừm ! Người đó đang ngồi trước mặt tôi
Cô khẽ cười như rằng cô đã biết trước điều đó, không chút bất ngờ cô điềm đạm đáp anh:
-Vậy là cậu quyết định chọn buổi tối để nghe câu từ chối từ tôi ?
Anh giật mình, từng lời nói của cô như đang đi sâu trong tâm can anh hệt như cô có thể đọc được suy nghĩ của anh, song anh điềm đạm nói tiếp :
-Cậu vẫn rất thông minh nhỉ ! Ngay cả nội tâm tôi cậu cũng đọc được
-Tôi xin lỗi cậu
-Có ai nói cậu rực rỡ chưa ? Cứ như đoá hoa ấy.
Lần này cô không nói vì cô biết lời nói của cô bây giờ sẽ như một nhát dao sắt nhọn, mỗi một lời là một cú xuyên tim. Cô đứng lên và bước ra ngoài ... Dù vậy cô vẫn lén nhìn anh từ phía ngoài của cửa kính. Thật rõ, anh đang khóc ! Cô biết anh đã kiềm chế không muốn cô nhìn thấy những giọt nước mắt ấy và việc cô rời đi sẽ là lựa chọn tốt cho anh
***
Trời hôm nay thật sự đẹp, mà em cũng thật đẹp. Vẻ đẹp của em hiện hữu song song nỗi đau của tôi, em nín lặng tôi cũng chẳng biết nói gì hơn. Sẽ thật tiếc nếu lãng phí một ngày đẹp trời để dành cho nỗi buồn nên tôi chọn một thời gian khác để nghe câu từ chối của em. Có ai nói em là đoá hoa rực rỡ chưa ? Em nở rực giữa chốn phồn hoa chẳng cần nhìn cũng mê mẫn nhưng tôi chỉ mãi được mê chứ chẳng bao giờ được chạm đến.