Cái xích đu đung đưa trong sân kêu cót két, đôi chân không chịu ở yên cứ lắc lư mãi, một giọng ca ngọt lịm cất lên, mùi hương tóc quen thuộc thoang thoảng trong gió, tất cả những thứ đó đều đưa Vũ An tìm tới cô. Cô gái ngồi trên xích đu trong vườn mặc cái váy trắng hai dây để lộ đôi vai trắng ngần và mềm mại, nhìn cô có vẻ đang ốm, vẻ đẹp trên gương mặt đã bị phai nhạt bởi những phiền muộn bao năm qua. Cô nhẹ nhàng đung đưa cái xích đu, lắc lư đôi chân đất dính đầy cát. Từ trong nhà đi ra, Vũ An bước đến khế quỳ gối xuống đất, nhấc nhẹ đôi chân lạnh ngắt ấy phủi bụi rồi đi giày vào, cô đứng lên khoác thêm chiếc áo lông hỏi cô trời lạnh thế này sao lại ra đây ngồi. Cô bảo cô không thấy lạnh vì cô biết hiện bây giờ bên cạnh cô lúc này là ngọn lửa nồng nhiệt là một cô gái cô yêu thương. Vũ An im lặng không biết đây là lần thứ bao nhiêu Thuần Nhã nói thích cô. Thuần Nhã nói thêm
-Tôi không biết !
Vũ An thong thả ngồi xuống bên cạnh cô hỏi:
- Điều gì ?
-Tôi không biết càng không hiểu từ khi nào mà tình cảm tôi dành cho cậu không còn là thích như trước đây nữa
-Vậy nó là gì ?
-Chắc là thương nhỉ ? Người ta nói thích một người trên một năm thì là yêu. Tôi thích cậu gần bảy năm rồi thì là thương
Vũ An lấy trong túi điếu thuốc châm lửa. Thuần Nhã cười vì sự trưởng thành của cô cách cô hút thuốc hay cách cô ngồi mọi thứ đều thay đổi, Thuần Nhã bây giờ cũng đã quen với hình tượng cô gái để tóc chấm vai hay buộc nửa đầu ra sau đi lại trong nhà đôi khi cô còn chẳng tin đó là Vũ An, nhưng khi thấy cô Thuần Nhã lại cảm thấy an toàn, nhìn vào làn khói trắng mà Vũ An thổi ra cô hỏi
-Cậu hút thuốc từ khi nào ?
-Từ khi cậu đi chưa được bao lâu
-Tại sao cậu lại hút thuốc?
-Vì nó giúp tôi quên cậu
-Cậu muốn quên tôi ?
-Tôi không muốn, tôi chỉ đang cố làm điều mà mình không thể
Thuần Nhã im lặng nhìn xuống đôi chân dài thon thả của Vũ An, cô mặc chiếc quần lửng kéo đôi tất dài qua mắt cá chân, ngồi nhịp nhẹ đôi chân. Một lát sau như không kìm được, Thuần Nhã quay sáng hôn má cô, đôi môi ấm nồng rực lửa chạm vào làn da lạnh buốt như muốn nổ tung, hỗn độn trong mở cảm xúc bối rối nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để Vũ An dụi tắt đầu thuốc lá nắm tay cô hôn nhẹ lên đầu môi, Thuần Nhã đáp lại nụ hôn đó,cảm xúc hoà huyện vào nhau là những ham muốn hết sức bình thường của những người yêu nhau họ không ngại cũng chẳng muốn giấu mọi thứ bộc phát như lẽ tự nhiên như rằng đối với họ việc này quá đỗi bình thường, Vũ An dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của cô áp trán mình lên trán cô thì thầm nói
-Tôi yêu em !
Là câu nói cô muốn nghe là sự chờ đợi từ bao năm qua, sự ham muốn chiếm hữu đã quá gần nhưng cô vẫn kìm giữ nhào đến ôm chầm lấy Vũ An siết thật chặt dụi mắt vào vai cô, cảm giác như muốn nổ tung vì hạnh phúc. Vũ An hôn nhẹ lên tóc cô mùi hương quen thuộc thoang thoảng xông vào mũi...