Dù không muốn cũng phải chấp nhận rằng bây giờ Vũ An đang ở chung nhà với Thuần Nhã. Một sự chạm mặt trớ trêu và chẳng thoải mái chút nào. Hằng ngày Thuần Nhã vẫn im lặng làm công việc của mình, Vũ An cũng bắt đầu ra khỏi nhà từ sáng sớm, dù có nhìn thấy nhau nhưng nói chuyện với nhau lại rất khó. Cuộc gặp gỡ này khác xa so với tưởng tượng của Vũ An, cô nghĩ rằng giữa cô và Thuần Nhã sẽ có một cuộc hẹn hò nào đó hay ít nhất cũng có với nhau những cuộc trò chuyện thân mật nhưng mọi thứ lại rẽ sang hướng mới, thậm chí cô còn khó bắt chuyện với Thuần Nhã với tư cách là khách ở nhờ nói chi là bắt chuyện với tư cách bạn bè.
***
Vũ An bước xuống nhà thấy bàn ăn đã chuẩn bị sẵng, cô bước tới thì gặp Bình Nguyên đang đứng trong bếp, anh quay lại nhìn cô cười bảo cô vào phòng gọi Thuần Nhã dậy giúp anh. Cô bất ngờ hỏi
-Thường ngày cậu gọi cô ấy dậy sao ?
-Phải, tôi không vào phòng đánh thức thì có chúa mới biết cậu ta sẽ ngủ bao lâu đấy
-Hai người có vẻ thân thiết nhỉ ?
-Đúng vậy, lúc trước tôi mới đến Mỹ, cô ấy đã đồng ý cho tôi ở chung dù tôi là con trai. Giúp đỡ tôi rất nhiều
-Anh có định dọn đi không ?
-Tôi chưa biết
-Anh ... thấy Thuần Nhã như thế nào ?
Cô bước về phía cửa kính hỏi một cái chậm rãi từng chữ như muốn nhắc cậu ta rằng hãy nói thật. Bình Nguyên nhìn cô một lúc lâu rồi trả lời
-Tôi thích cô ấy
-Vậy nếu tôi cũng vậy thì sao ?
Bình Nguyên dừng việc thái rau củ đặt dao xuống và quay về phía cô
-Tôi biết
-Làm sao anh biết ?
-Tôi đã thấy ảnh cô trong phòng của cô ấy, tôi còn thấy cô ấy khóc
-Nên anh mới không ngỏ lời suốt mấy năm qua sao ?
Vũ An lại châm điếu thuốc, lấy sẵn một điếu mời anh
-Tôi không biết hút thuốc
Vũ An hít một hơi rồi thở phào nói tiếp
-Đôi khi hút thuốc không phải vì nó ngon mà bởi vì nó giúp ta bớt căng thẳng bớt một số áp lực. Rất hữu dụng.
Anh tỏ vẻ không hiểu ý cô nhưng vẫn cố gắng lắng nghe tự hỏi rốt cuộc giữa cô và Thuần Nhã đã có chuyện gì, đang trầm lặng một lúc thì Thuần Nhã bước ra. Cả ba người cùng ngồi vào bàn ăn, không ai nói lấy một lời. Bình Nguyên buông đũa bảo cha mẹ anh đã chuyển công tác sang Anh nên tối nay anh sẽ bay gấp đến đó phụ giúp họ. Vừa dứt lời Thuần Nhã và Vũ An nhìn nhau bối rối, không nói gì cả hai cùng đứng lên và về phòng.
***
Từ lúc Bình Nguyên đi cả hai người họ trốn mãi trong phòng chẳng bao giờ thấy bước ra ngoài. Vũ An mở cửa xuống bếp kím gì đó bỏ bụng vừa đúng lúc Thuần Nhã bước ra. Hai người im lặng ngồi vào ghế ở phòng khách dùng những đồ ăn vặt mà mình đã kím được trong bếp. Cùng xem chung một bộ phim nhưng lại chẳng có nổi một lời nói với nhau. Vũ An cất tiếng hỏi
-Cậu thoải mái khi tôi ở đây chứ ?
-Không sao
Dù trả lời nhưng mắt Thuần Nhã vẫn hướng về tivi. Vũ An nói tiếp
-Tôi đã xem phim này hơn năm lần rồi
-Khi không có tôi ?
-Phải
-Tại sao
-Vì đây là bộ phim duy nhất tôi và cậu cùng xem
Thuần Nhã quay sang nhìn cô không biết nói gì, cô đứng lên bước về phòng. Vũ An nói lớn
-Đừng bước nữa. Tôi và cậu chưa đủ xa sao ?
Thuần Nhã quay người lại cười đáp:
-Tôi và cậu cách nhau một bước chân nhưng sự thật thì cách nhau cả hàng vạn bước
-Đừng như thế nữa
-Vậy cậu muốn sao ? Tôi rất ghét cậu, tôi đã cố nói câu này hơn trăm lần rồi và cố thử làm điều này rất nhiều
-Tại sao cậu cố ghét tôi ?
-Vì cậu luôn im lặng ! Cậu có thể nói với tôi rằng cậu không thích tôi để tôi đừng trong chờ vào cậu nữa. Lúc trước cũng vậy ngay cả bây giờ cũng vậy
-Tôi xin lỗi
Thuần Nhã khóc lớn chạy vào phòng khoá cửa mặc cho Vũ An ở ngoài kêu gọi .