Sau một thời gian khá dài, Bình Nguyên quyết định quay về Anh nơi mà gia đình anh đang sống. Anh nghĩ sẽ có một cuộc nói chuyện nhỏ giữa anh và bố mẹ và sẽ thật tuyệt khi anh và Thuần Nhã vẫn có thể làm bạn. Những gì xảy ra giữa cô và anh Vũ An đã biết nhưng cô chẳng nói gì ... ngày đưa Bình Nguyên ra sân bay, Vũ An vỗ nhẹ vào vai anh
-Tôi mong cậu sống tốt, thật lòng đấy !
-Tôi biết, Thuần Nhã giao lại cho cậu
-Cảm ơn cậu vì thời gian qua đã chăm sóc cô ấy
-Không có gì
Sự xuất hiện của anh là một điều may mắn đối với Thuần Nhã, ít ra cũng có thể giúp cô vơi bớt nỗi nhớ về Vũ An.
_____ Dãy phân cách____
Vũ An đang ngồi trên ghế đối diện căn bếp tay cầm tách cafe đen nói
-Tuần sau cả Ngọc Nhi, Đăng Anh và Vũ Thanh sẽ sang đây thăm cậu đấy
Thuần Nhã đang thái rau củ bỗng ngưng tay đáp:
-Vậy sao ? Lâu rồi tớ cũng không gặp họ. Không biết họ ra sao nhỉ
-Uhmm... Vũ Thanh bây giờ đã là giáo viên thể dục rất đẹp trai và ưu tú còn Ngọc Nhi và Đăng Anh đều tham gia vào việc kinh doanh của gia đình
-Giỏi thế cơ à!
-Phải ! Tớ rất tự hào về họ !
Thuần Nhã cởi chiếc tạp dề bước đến pha sẵn ly cafe ngồi xuống đối diện cô hỏi
-Cậu có buồn không ? Ngày tớ đi ấy!
-Tớ không buồn vì đó là điều cậu muốn. Tớ chỉ ghét bản thân vì đến cuối cùng chẳng nói nổi một câu thích cậu
-Chẳng phải cậu đã nói rồi đấy sao ? Dù trễ nhưng không sao
-Tớ xin lỗi
Chưa đợi Vũ An nói hết câu, cô đã đứng dậy hướng người về phía trước đặt nhẹ nụ hôn lên môi cô và nói
-Cafe đen cũng không tệ nhỉ?
Vũ An nắm tay cô kéo cô về phía mình tiếp tục nụ hôn còn dang dở, một lúc sau Vũ An buông ra và đáp
-Lâu rồi tớ cũng chưa nếm vị cafe sữa :>
Thuần Nhã cười híp mắt nắm tay cô âu yếm nhìn vào mắt cô hỏi
-Sao cậu thích uống cafe đen thế ?
-Vì nó có vị đắng
-Cậu thích vị đắng sao
-Không hẳng vì bên cậu ngọt quá nên đổi gió một chút
Thuần Nhã phụt cười ôm lấy cổ Vũ An rồi vùi đầu vào lòng ngực cô. Vũ An tha thiết hôn lên tóc cô vuốt nhẹ âu yếm ôm trọn cô vào lòng. Giỡn một hồi lâu nhận ra Thuần Nhã vẫn chưa nấu xong bữa trưa cô đành nấu tạm hai tô mì gói cho hai người. Vũ An đun nước sôi cho thêm hai quả trứng vào tô mì rồi đem ra. Thuần Nhã reo lên
-Bữa trưa hôm nay đặt biệt thế
-Mì gói thôi có gì đặc biệt?
-Sai rồi nhé. Vì ăn với cậu nên mì gói cũng hoá thành món ngon đấy
Vũ An ngại đỏ mặt cười ngất không biết làm gì với sự đáng yêu đó đành vỗ nhẹ lên đầu cô bảo cô ăn đi.
Thuần Nhã nằm lên đùi cô hát vu vơ vài câu hát rồi bỗng ngưng lại ngước lên nói
-Cậu đọc sách cho tớ nghe đi
-Cậu muốn nghe sách gì
-Gì cũng được
Vũ An lấy điện thoại lên mạng tìm vài cuốn sách online. Cô nhấn vào cuốn sách đọc lướt qua phần cốt truyện rồi tắt nó đi. Thấy thế Thuần Nhã hỏi
-Sao không đọc cuốn đó
-Nội dung buồn lắm
-Nội dung là gì
-Hai người yêu nhau rồi cô gái đó mất chàng trai ở lại đau khổ
-Cậu không thích à
-Không ! Dù là xa nhau cũng được chia tay cũng được chỉ cần biết đối phương còn tồn tại đang hạnh phúc là được rồi chứ đừng biến mất. Đau lòng lắm !
-Thế nhỡ sau này tớ biến mất rồi sao ?
-Không được nói bậy
-Hừmmm hỏi thật đấy ví dụ thôi
-Tớ sẽ theo cậu
Vũ An nhìn sâu vào đôi mắt của cô tha thiết nói
-Ai cho mà đi
-Hừmmm không cho tớ cũng đi, dù cậu ở đâu hay phải đến bất cứ nơi nào tớ cũng theo cậu chỉ cần cậu nói tớ sẽ đi
Nếu vậy cô sẽ không bao giờ nói vì ai trên đời lại muốn người mình yêu biến mất bao giờ, mong người ta hạnh phúc còn không hết. Tối đó Vũ An đang làm việc trong phòng bỗng có tiếng gõ cửa rồi bước vào. Thuần Nhã quấn cái chăn quanh người nhìn cô rồi bảo tối nay sẽ ngủ cạnh cô. Không đợi Vũ An đồng ý, cô nhảy lên giường ôm lấy chân cô trong khi cô đang ngồi đánh máy điên cuồng vì cả ngày nay dành trọn thời gian cho Thuần Nhã nên đành phải làm việc đến nửa đêm. Thấy Thuần Nhã chùm kín mặt nghĩ thầm chắc vì ánh sáng máy tính cô ngủ không được nên Vũ An tắt máy kéo nhẹ chăn xuống thì thấy cô đã ngủ say. Vũ An nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy cô và yên giấc.