Thời tiết hôm nay ẩm ướt chẳng muốn ra ngoài, trời âm u từ sáng tới chiều. Ngồi bên cửa sổ cùng hai tách trà nóng, Vũ An khẽ hỏi cô:
-Cậu có từng ao ước gì về tình yêu chưa?
Thuần Nhã lắc đầu vì đối với cô điều đó thật vô nghĩa, cô đáp
-Dù có ao ước như thế nào đi nữa thì khi gặp người mình yêu rồi cũng chẳng còn muốn quan tâm mấy cái ao ước viễn vọng đó nữa
Vũ An hỏi cô rằng trước khi gặp mình cô đã ao ước điều gì. Thuần Nhã trả lời
-Một gia đình ! Tôi đã từng nghĩ mình sẽ có một mái ấm nhưng từ khi gặp cậu thật sự chẳng cần nữa.
-Tôi xin lỗi
Thuần Nhã cười khẽ đưa tay vuốt mái tóc cô bảo
- Đừng cứ mãi xin lỗi như thế
Vũ An nắm tay cô đặt lên môi hôn tha thiết lên mu bàn tay rồi nói :
-Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi chơi
Thuần Nhã rút tay lại từ tốn hỏi
-Chúng ta sẽ nắm tay chứ ? Hôn nữa ? Giữa đám đông ?
-Cậu không sợ bạn học nhìn thấy sao ?
Thuần Nhã lắc đầu, quả thật đã gần hai tháng kể từ khi hai người quen nhau cô chẳng bao giờ kể với ai nhưng lần này cô bỗng nhiên đỏ mắt nói
-Tôi không muốn che giấu. Điều đấy làm tôi thật sự khó chịu. Mọi người ở đây đều hoan nghênh chúng ta chỉ có tôi có vấn đề mới phải che giấu điều đó
Vũ An áp đầu vào trán cô nói:
-Cậu không có vấn đề. Tôi sẽ đợi đến khi cậu sẵn sàng!!!
***
Trời hôm nay khá ổn hơn không còn âu u nữa, như lời hứa Vũ An sẽ dẫn cô đi chơi. Bước ra đường Thuần Nhã đột nhiên xoè bàn tay ra, hướng về phía Vũ An. Cô ngại ngùng nắm lấy bàn tay ấy. Thuần Nhã lấy trong túi một cuốn sổ trong đó ghi tất cả những nơi mà hai người sẽ đi trong hôm nay. Cô nói
-Đầu tiên chúng ta sẽ đến công viên giả trí. Sau đó ăn trưa rồi đến khu mua sắm và xem phim cùng nhau cuối cùng là về nhà nấu ăn cùng nhau nữa
-Vậy là cậu đã thức cả đêm để làm cái này sao?
-Không hẳng nhưng đây là những gì tôi muốn làm
Vũ An nắm tay cô đi về trước. Cả hai ngồi lên xe buýt, tay vẫn không buông. Họ xuống ngay trước khu vui chơi. Thuần Nhã kéo tay áo đòi phải chơi trò tàu lượn siêu tốc, Vũ An vốn rất sợ những trò mạo hiểm này nhưng vẫn bị ép đi vừa bước xuống mặt cô như cắt không còn giọt máu sợ xanh cả mặt. Thuần Nhã cười to rồi ôm lấy mặt cô nhỏ nhẹ bảo" đừng sợ nữa" rồi nắm tay Vũ An chơi hết trò này đến trò khác giống hệt như một cô nhóc mà Vũ An phải chăm cô nhóc này cả ngày, cô gọi lớn vừa gọi vừa vẫy tay
-Thuần Nhã! Đến đây
Thuần Nhã chạy lon ton đến ôm lấy người cô. Vũ An ấn cô vào ghế lấy trong túi khăn giấy ra lau mặt cho cô và nói
-Mồ hôi lắm thế ? Mệt không ? Uống chút nước nào
Vũ An khui chai nước đưa cô rồi bảo:
-Cậu quay lưng lại tớ buộc tóc cho, đồ buộc rơi rồi này
Vũ An thắt cho cô một bím tóc xinh xắn rồi hôn lên trán cô hỏi cô đói chưa. Thuần Nhã đặt chai nước xuống, quay lại nhìn cô rồi ôm chầm lấy cô, chân vẫn đung đưa qua lại bảo rằng
-Sau này ra đường nhớ mang khẩu trang vào nhé
-Sao vậy ?
-Lúc nãy tớ thấy mấy cô nhóc nữ sinh cứ chỉ vào cậu còn bảo đến xin số điện thoại cơ đấy
-Ơ nhưng tớ đã cho đâu
-Nhưng vẫn không được
-Cậu ghen à ?
-Không có chỉ là không thích thế
Được rồi cậu không thích thì sau này tớ sẽ nói rằng tớ có người yêu rồi
-Đúng vậy! Cậu là của tớ chỉ của một mình tớ thôi
Thuần Nhã ra vẻ nhõng nhẽo khiến Vũ An cười không ngớt. Cô đứng dậy bế Thuần Nhã lên vừa đi vừa nói
-Được rồi bỏ qua đi tôi sẽ bế công chúa đi ăn không là cô đói cô lại la tôi
Ăn trưa xong. Hai người lên xe buýt đến khu trung tâm mua sắm lớn. Vũ An giúp cô chọn quần áo ngược lại Thuần Nhã cũng chọn giúp cô. Cuối cùng mua được cả đống quần áo. Đi vòng quanh một hồi Thuần Nhã chợt nhớ sắp đến giờ chiếu phim, cô vội nắm lấy tay Vũ An kéo đi một mạch đến rạp phim. Thuần Nhã khá thích xem phim kinh dị mà Vũ An lại chẳng thể nào xem nổi. Cả thời gian trong rạp phim Vũ An như người lạc mất hồn, cô sợ đến nổi chỉ biết nấp sau lưng Thuần Nhã đến cuối phim. Nhưng không yên ở đó đến khúc kinh dị nhất Thuần Nhã lại lôi cô ra cho cô nhìn, Vũ An sợ xanh mặt ôm lấy cô. Vừa bước ra khỏi rạp phim, Vũ An lảo đảo rồi nhìn qua cô, cô thích thú lật sổ ra xem nơi kế tiếp. Vũ An bảo
-Trễ rồi ! Về nấu cơm thôi
-Tiếc thế ! Tớ còn chưa chơi xong
Vũ An cau mày bế cô lên ghế rồi quỳ xuống tháo đôi giày cao gót ở chân của cô ra
-Không đau sao ?
Vũ An bực mình hỏi
-Không
-Sao lại không ?
-Vì cậu là băng dán
-Nói linh tinh gì vậy. Cậu cứ kéo tớ đi cả ngày làm tớ không chăm sóc cậu được
-Hôm nay cậu đã chăm sóc tớ rất kĩ rồi
Vũ An xoa bóp chân cô không nói gì. Thuần Nhã nhìn lên bầu trời rồi bảo
-Cậu muốn làm ngôi sao không ?
-Không muốn
-Tại sao ?
-Vì nó cô đơn. Nó cô đơn giữa bầu trời rộng lớn dù có các ngôi sao khác nhưng chúng đều ở khoảng cách rất xa nhau.
-Nếu nói vậy chẳng phải Mặt Trời và Mặt Trăng đều cô đơn sao ?
-Phải ! Nên tớ không muốn trở thành gì hết
-Còn tớ thì muốn
-Tại sao ?
-Vì nó lấp lánh. Nó cao xa khi tớ là ngôi sao tớ sẽ được dõi theo cậu mỗi ngày
-Chẳng phải bây giờ cậu đang bên cạnh tớ sao ?
-Phải ha !
Vũ An đứng lên cõng cô trên lưng đi bộ về nhà. Thuần Nhã ôm lấy cổ cô hỏi
-Sao không đi taxi đi bộ như này cậu sẽ mệt đấy không thì cho tớ xuống đi
-Yên nào ! Tớ muốn đi bộ.
Thuần Nhã ôm lấy cổ cô tựa đầu vào vai cô chìm vào giấc ngủ. Vũ An vẫn cứ cõng cô như thế về đến nhà, cô đặt nhẹ Thuần Nhã lên giường rồi lấy cuốn sổ trong túi áo mới thấy. Thuần Nhã đã lên rất nhiều lịch đi chơi nhưng lần nào cũng gạch bỏ chỉ có lần này là hoàn thiện nhưng vẫn còn một việc chưa làm cùng nhau đó là nấu ăn. Vũ An lấy cuốn sổ khác ra và chép lại tất cả nhìn qua cô đang ngủ say, Vũ An khẽ nói
-Chúng ta sẽ làm tất cả cùng nhau.