Hôm Nay Em Không Đến

Chương 20: Mong em đừng bỏ cuộc

"Sao lại quay về Việt Nam ?" Thuần Nhã hốt hoảng hỏi Vũ An, cô bảo công việc ở đây đã xong nên cô phải quay về gấp để làm nốt phần việc còn lại. Thuần Nhã nũng nịu chẳng muốn rời,cô ôm lấy cổ Vũ An tha thiết muốn cô ở lại vì khó khăn lắm họ mới nhận ra tình cảm của nhau. Thuần Nhã nới tay mình ra khỏi cổ cô bảo

-Không muốn cũng phải chịu thôi. Cậu cứ đi đi tớ bên này hoàn thành xong những bức tranh sẽ quay về thăm cậu

-Được thôi cậu cứ từ từ đừng vội, vẽ thật đẹp vào

Vũ An nắm lấy tay cô nhìn thẳng vào mắt cô tỏ vẻ chẳng yên tâm khi để cô phải ở lại một mình, Thuần Nhã như đọc được tâm tư cô nên đã đặt tay mình lên tay cô còn tay kia đặt lên ngực hứa

-Tớ sẽ tự lo cho bản thân thật tốt nên ... cô Vũ An hãy yên tâm

-Cậu phải hứa với tôi

-Chuyện gì cơ

-Lúc về tớ muốn thấy cậu phải tăng cân

-Sao!!?

-Tớ không thích cậu gầy đi nên lúc cậu về tớ sẽ xem cậu có ăn uống đàng hoàng không

- Được thôi, tớ sẽ cho cậu thấy tớ tự lập

***

"Cậu đi mạnh khoẻ ! Về đó nhớ gọi điện cho tớ" Thuần Nhã lo lắng kéo tay áo cô dặn dò." Tớ nhớ rồi, cậu vào nhà đi kẻo lạnh" Vũ An vuốt vai cô sẵn tay kéo chiếc áo khoác rồi nhìn một lượt từ trên xuống rồi thở dài bảo rằng mình sẽ rất nhớ cô. Vũ An bước vào trong xe ngoái đầu lại nhìn cô, dáng người thấp bé đứng vẫy tay tạm biệt cô khiến tim cô buồn bã khôn nguôi. Vũ An lấy điện thoại trong túi gọi cho Vũ Thanh

....

-Alo ! Anh nghe

-Em đang trên đường đến sân bay

-Em sắp về sao ?

-Phải rồi! Đợi mọi người qua đây lâu quá

-Xin lỗi, công việc của mọi người bận quá. Anh chưa kiệp báo cho em, dạo này bọn trẻ thi anh phải tăng ca

-Được rồi, em không trách lần này em về luôn không quay lại Mỹ nữa chỉ có qua thăm Thuần Nhã thôi

-Anh nhớ rồi em đi công tác nhỉ

-Phải, em không thể chuyển công tác sang Mỹ được và cũng chẳng thể bỏ ngang công việc

-Được rồi, em mau về anh nấu cơm đợi, anh sẽ dọn phòng cho em.

-Cảm ơn Vũ Thanh

***

Tiếng chuông cửa reo lên .....

Ngọc Nhi hăng hái chạy ra mở cửa "Mừng Vũ An về nhà !!!!" Cô ngại ngùng cởi khẩu trang nhìn một lượt từ trên xuống rồi bảo" Lâu quá không gặp cậu, vẫn không thay đổi nhỉ ?" Ngọc Nhi cười tít mắt rồi xách phụ hành lý cho cô, bước vào nhà thấy Vũ Thanh và Đăng Anh đang trong bếp, thấy cô Đăng Anh chạy ra ôm chặt hân hoang chào đón. Vũ Thanh điềm đạm bước ra bảo " Mừng em về, nghỉ ngơi đi rồi vào ăn " Vũ An nhìn anh nỗi nhung nhớ trực trào, cô bước tới vỗ vào vai anh đáp "Thật vui khi gặp lại anh" Ngọc Nhi đẩy cô vào sofa bảo cô nghỉ ngơi rồi kéo Đăng Anh ra ngoài mua ít bia. Vũ An nằm dài lên ghế, gác tay lên trán nhìn ra phía cửa kính những toà nhà cao chọc trời lẻ loi đơn độc, anh lên tiếng hỏi

-Em với con bé hạnh phúc chứ ?

-Rất hạnh phúc

-Em đang lo lắng gì sao

Cô ngồi dậy bước đến bàn ăn đối diện căng bếp, cô pha một tách nước trà ấm ngồi xuống nhâm nhi rồi đáp

-Em để cô ấy ở lại một mình

-Chẳng phải lúc trước cũng vậy sao ?

-Lúc trước cô ấy có một cậu bạn tên Bình Nguyên

-Nam nữ ở chung ?

-Phải, nhưng cậu ta đã sang Anh rồi

-Thuần Nhã có ý định quay về với em không

-Có chứ, cô ấy hoàn thành xong những bức tranh thì cô ấy sẽ về.

-Vậy đừng lo lắng nữa, không sao đâu

***

Buổi tối bàn ăn bốn người đông vui cười nói không ngớt, công việc hạnh phúc đều thuận lợi. Cả bốn người đang xoay quanh Vũ Anh thì Đăng Anh lên tiếng

-Thật ra, tôi và Ngọc Nhi đang hẹn hò!!

Vũ An buông lon bia đang cầm trên tay hỏi

-Thật sao ???

Ngọc Nhi phủ nhận bằng việc nắm tay Đăng Anh và giơ lên. Vũ An cười lớn

-Từ nhỏ tôi đã tiên đoán cho hai người rồi

Đang nói bỗng dưng Ngọc Nhi đứng dậy bảo rằng có việc nên về trước, thấy lạ Đăng Anh chạy theo. Vũ An cũng hối hả chạy ra, cô đứng từ phía sau nghe thấy Ngọc Nhi nói

-Chúng ta chia tay đi, tôi cảm kích vì tình cảm của cậu

Không đợi Ngọc Nhi nói xong, Đăng Anh đã lên tiếng

-Cậu lại khách sáo rồi! Tôi yêu cậu nên việc này cũng đã đoán ra từ lâu không cần cậu phải thấy có lỗi

Vũ An từ đằng sau bước đến hỏi

-Hai người sao vậy ?

Đăng Anh quay lại bước về phía cô vỗ vào vai bảo rằng Ngọc Nhi có chuyện muốn nói với cô, nói xong Đăng Anh rời đi, Vũ An bước đến định chạm vào cô thì Ngọc Nhi bảo

-Tôi không sao

-Cậu chắc chứ

-Phải, cậu về đi

-Cậu có gì muốn nói với tôi sao ?

-Cậu quan tâm à ?

-Tất nhiên vì chúng ta là ...

-Bạn thân ?

-Phải rồi !

-Nhưng tôi không muốn

Ngọc Nhi quay người lại giàn giụa nước mắt nhìn cô. Vũ An nghiêm túc bước đến nhìn vào mắt cô hỏi

-Nói đi ! Cậu có gì giấu tôi sao

-Cậu thì biết gì ? Cậu luôn vô tâm với tôi, mặc cho tôi làm đủ thứ để nhận được sự chú ý từ cậu.

-Vậy rốt cuộc cậu muốn nói gì ?

-Tôi thích cậu ! Thật sự rất thích, từ nhỏ tôi đã muốn ở bên cạnh cậu

-Tôi xin lỗi

-Tôi biết, cậu đừng nói nữa

-Tôi đưa cậu về, cậu ở yên đây tôi quay lại lấy xe

Vừa lấy xe đến thì Ngọc Nhi đã đi mất, cô lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy

-Alo ! Cậu đang ở đâu vậy ?

-Đừng quan tâm, cậu lo cho Thuần Nhã đi

-Sao lại lôi cô ấy vào, cậu đang có bia trong người không tỉnh táo nên cho tớ biết địa chỉ tớ đến đón cậu

-Không cần.

Nói xong, Ngọc Nhi cúp máy. Cô và Vũ Thanh cùng với Đăng Anh chạy đi kiếm Ngọc Nhi, họ kiếm hết từ những nơi cô hay đi nhưng vẫn không thấy trời đã khuya đường vắng càng nguy hiểm bỗng nhiên Vũ An nhận được điện thoại của Đăng Anh

-Alo ! Tìm được cô ấy chưa

-Tiếc thật, người tìm được là tớ nhưng người mà cô ấy muốn tìm được lại là cậu

Vũ An im lặng không nói, cô hiểu những gì đang xảy ra chỉ nói vỏn vẹn vài chữ rồi cúp máy quay về

-Ngọc Nhi giao lại cho cậu, chăm sóc cô ấy di

Cô không muốn là người chen chân vào chuyện của họ cũng không biết sau này sẽ đối diện ra sao. Cô quay về thì thấy Vũ Thanh đứng trước cổng, anh ấy bảo đã nhận được điện thoại từ Đăng Anh rồi và cũng đã nghe kể lại tất cả, anh bước đến lấy điếu thuốc trong túi ra mời cô rồi nói

-Hút thuốc hại sức khoẻ nhưng nó lại tốt cho tinh thần tiếc là anh là thầy giáo không nên hút kẻo học sinh nhìn thấy nên thôi cho em

Vũ An cầm lấy đốt điếu thuốc đưa vào miệng, cô thở ra làn khói trắng xoá, những tâm tư tình cảm cả những nổi muộn phiền hoà lẫn vào nhau tạo nên một khối cảm xúc mịt mờ khó đoán . Một lúc lâu cô dập tắt đầu thuốc bước vào trong thì Thuần Nhã gọi điện

-Alo ! Cậu về an toàn chứ sao không gọi cho tớ

-Tớ xin lỗi, tớ quên mất

-Cậu không sao chứ ?

Vũ An kể lại những gì đã xảy ra, cô bảo rằng cô đang rất khổ sở không dám đối diện với Ngọc Nhi thì Thuần Nhã ngắt lời đáp

-Cậu còn tớ ! Dù có gì cậu cũng còn tớ ở bên cạnh không sao cả, hãy nghĩ rằng tớ chỉ đi du lịch vài ngày mà cố gắng lên

-Cảm ơn cậu ! Tớ nhớ cậu quá!

-Tớ cũng thế ! Công việc của tớ sẽ xong sớm thôi cậu ráng đợi nhé

-Được rồi, tớ yêu cậu

-Tớ cũng thế, cậu mau nghỉ ngơi đi

Được rồi, ngủ ngon

-Ngủ ngon

Vừa cúp máy, Thuần Nhã liền lau vệt nước mắt trên mặt cô, phải ở một mình thật sự chẳng quen, nhưng bản thân cô dặn Vũ An cố lên thì ít ra cô cũng phải cố gắng. Sắp tới sẽ đối mặt với chặng đường dài đối mặt với nỗi nhớ nhung dài dằng dặt.

_______________________________

Một lần nữa tôi lại để em một mình, mong em tin tình yêu nơi tôi vẫn đong đầy, vẫn cố gắng từng ngày để được gặp em, nên em hãy đợi dù có lâu cũng mong em đừng bỏ cuộc.