Xảy ra chuyện giữa Vũ An và Ngọc Nhi, không ai nói cũng chẳng ai nhắc đến thậm chí cả hai còn hạn chế gặp mặt nhau, từ khi nào mà khoảng cách lại xa như thế. Mỗi người đều có một nỗi khổ riêng khó mà diễn tả họ cứ xoay vòng trong con đường tình khó mà thoát khỏi. Đang ngồi dùng bữa sáng với Vũ Thanh thì Vũ An đột nhiên nhận được cuộc gọi video từ Thuần Nhã.
-Xin chào !!! Vũ An !
-Chào cậu ! Cậu mới đi đâu về sao
-Phải, tớ đi xem phòng triễn lãm tranh sắp tới của tớ
-Giỏi thế, khi nào thì triễn lãm được mở
-Hừmmm... 4 tháng nữa
-Sao lâu thế
-Vì tớ còn chưa hoàn thành xong bức tranh cuối
Ngồi đối diện Vũ Thanh lườm rồi bảo
-Có người yêu thích thật nhỉ~
Cô trách móc anh nhưng cũng không giấu được vẻ mặt ngại ngùng. Nói chuyện được một lúc thì Thuần Nhã nói có chuyện muốn nói nên muốn cô lên phòng. Vũ An bước lên phòng đóng cửa rồi áp điện thoại vào tai hỏi cô
-Chuyện gì vậy ?
-Đăng Anh đã kể tớ nghe chuyện của cậu và Ngọc Nhi rồi, tớ nghĩ Đăng Anh cậu ấy cũng chịu không được khi thấy Ngọc Nhi như vậy nên mới gọi tớ
Vũ An nghiêm trọng đáp:
-Cậu ta nói gì ?
-Không có gì chỉ là cậu đi nói chuyện rõ ràng với Ngọc Nhi đi
-Tớ nói vậy chưa đủ rõ sao ? Tớ và Ngọc Nhi chỉ có thể là bạn
-Cậu không định an ủi cậu ấy sao
Vũ An bối rối bảo:
-Có chứ nhưng tớ chỉ sợ cậu ấy sẽ càng đau khổ hơn nếu tớ cứ dịu dành chăm sóc cậu ấy
-Vậy tuỳ cậu vậy
Vũ An giở giọng nghiêm túc hỏi:
-Mà nè cậu ở bên đó có ăn uống đầy đủ không vậy ?
Thuần Nhã nũng nĩu trả lời:
-Có chứ mà tớ nhớ cậu quá !
-Tớ cũng thế, tớ lại phải chuẩn bị đi làm rồi
-Còn tớ bên đây thì vừa mới về nhà
Vũ An dành cả thời gian từ nhà rồi lên xe đến công ty ngay cả lúc làm việc cô vẫn cố giữ máy để nói chuyện với Thuần Nhã. Cô hỏi
-Cậu có nghĩ tớ nên chuyển công tác sang ở với cậu không ?
-Không ! Tớ sẽ về Việt Nam vì tớ muốn sống ở quê nhà
Vũ An nằm dài ra bàn làm việc bảo
-Lâu quá đi mất, tớ nhớ cậu sắp chết rồi
-Thế mỗi ngày chúng ta đều gọi nhau như này nha ! Đi đâu làm gì cũng báo với nhau một tiếng
-Hay đó
Từ khi ấy, cuộc sống yêu xa cứ thế tiếp diễn giờ nghỉ trưa hay bất cứ khi nào rãnh Vũ An hoặc Thuần Nhã đều hứng thú chụp hình rồi gửi qua cho nhau xem. Dù là đi chơi với bạn hay nghỉ ngơi thì đều không quên gửi cho đối phương xem. Có hôm điện thoại Vũ An hết pin cô lại phải tăng ca đột xuất, Thuần Nhã lo lắng gọi điện Vũ Thanh hỏi nhưng anh chẳng biết. Đến lúc về Vũ An gọi điện thoại giải thích cho cô nghe thì nghe tiếng Thuần Nhã như sắp khóc, cô hỏi
-Cậu sao vậy ?
Thuần Nhã bên kia lau vệt nước mắt trên mặt bảo
- Đâu có sao ! Tớ chỉ nhớ cậu thôi
-Tớ cũng vậy !
Vũ An kìm nén hai giọt nước động ở khoé mắt, bình tĩnh nói
- Cậu hôm nay ổn chứ ?
-Rất tốt, công việc tiến triễn thuận lợi buổi triển lãm sẽ xong sớm thôi
-Vậy thì tốt rồi, cậu nhớ giữ sức khoẻ
Nói xong, Vũ An tắt máy vào phòng tắm, cô xả mạnh vòi nước ngâm mình trong bồn đưa cơ thể ngấm vào nước nỗi suy tư và tiêu cực bắt đầu cuộc về, cô tự hỏi khi nào việc này mới kết thúc, nỗi nhớ nhung và muốn chiếm giữ đã khống chế bản thân cô. Vũ An nắm chặt tay đập thật mạnh vào thành bồn và ngồi dậy, cô vẫn chưa cởi bộ đồ trên người ra để cả người ướt nhẹp, cô bước ra thì thấy Vũ Thanh đang ngồi trên giường, anh đốt điếu thuốc ngồi dậy bước ra ban công. Cô mở tủ lấy cái khăn quấn tạm lên người rồi lục túi áo khoác lấy gói thuốc lá mời anh, cô hỏi
-Chúng ta đã phải chịu khổ nhiều rồi
-Phải đấy, trưởng thành thật sự mệt nhỉ ?
Vũ An hít một hơi thả ra làn khói trắng buốt hoà huyện vào không khí, quay qua nhìn anh thì thấy anh đang ngắm nghía điều thuốc, cô hỏi
-Có gì đặc biệt sao ?
-Không chỉ là ngắm một chút thôi, tự nghĩ nhờ nó mà ta giảm được căng thẳng mệt mỏi
Từ khi nào mà Vũ An và Vũ Thanh ăn ý nhau lẫn suy nghĩ và hành động, cô dập tắt đầu thuốc bước vào trong vọng ra
-Mau về phòng đi, em còn phải làm việc
-Không cần đuổi, anh biết đường về
Vũ An cười lớn lặng nhìn dáng người cao to lướt qua mặt mình, dáng người ấy vì cô mà chịu biết bao gánh nặng từ khi mẹ mất, bản thân anh cũng đã khá mỏi mệt nhưng chẳng bao giờ than vãn một tiếng tuy vậy không có nghĩa là Vũ An không thấy, cô hiểu anh hơn bất cứ ai biết anh hơn ai hết. Tâm tư của anh cô còn lạ gì nữa, mà vốn đã nhìn thấu từ lâu, anh là chỗ dựa duy nhất cũng là nơi vững chắc nhất cho cô.