Hôm Nay Em Không Đến

Chương 22: Nếu là tôi cậu sẽ không phải khóc

Tại Mỹ ...

Thuần Nhã đang ở triển lãm chuẩn bị sơn tường và hướng dẫn mọi người trang trí, cô mặc chiếc sơ mi và quần jean xanh bạc màu cùng với chiếc tạp dề dính đầy sơn, buộc đầu tóc cao trong rõ dáng người thanh mảnh. Mọi người vừa hoàn thành xong công việc và nghỉ trưa thì Thuần Nhã lấy điện thoại định gọi cho Vũ An nhưng cô nghĩ vào giờ này thì cậu ta đang ngủ nên thôi, vừa cho điện thoại vào túi áo thì đột nhiên điện thoại reo lên.

*Vũ An*

-Alo

-Chẳng phải cậu đang ngủ sao

-Phải, nhưng tớ đặt báo thức để dậy gọi cho cậu

-Mai cậu còn phải đi làm nữa, nghỉ sớm đi. Tớ vào làm đây

-Ơ ??? Mới gọi thôi mà ??

Vừa nói xong Thuần Nhã tắt máy cô nghĩ rằng Vũ An cần được nghỉ ngơi vì sợ sẽ khiến cậu ta mất nhiều sức. Cô đứng dậy và tháo chiếc tạp dề trên người để chuẩn bị tới quán ăn thì bỗng có tiếng gọi lớn: " Là Bình Nguyên "

-Cậu làm gì ở đây ?

-Tớ sang thăm cậu, tớ xuống máy bay vào đêm hôm qua vì muốn cho cậu bất ngờ nên đợi sáng mới đến thăm

-Sao không qua nhà tớ mà phải ở khách sạn

-Ai lại mặt dày làm phiền hai người hẹn hò ?

-Vũ An về nước rồi

-Sao thế ?

-Cậu ấy có việc

-Vậy cậu có về không ?.

-Có chứ, buổi triễn làm này xong tớ sẽ về và hoạt động ở Việt Nam

-Sao thế ?

-Không sao, tớ đi làm chút chuyện cho bố khoảng 2 ngày nữa về lại Anh

-Cậu sống tốt chứ ?

-Ừ !! Vậy cậu làm việc đi tối nay tớ ghé nhà cậu

- Được rồi

Thuần Nhã quay người đi, Bình Nguyên vẫn đứng đó nhìn cô trong tâm thức anh nghĩ rằng bản thân sẽ dành lấy cô sẽ cho cô được hạnh phúc chứ không phải như bây giờ, trong cô thật mệt mỏi và bất lực mọi buồn phiền dồn nén vào ánh mắt cô độc và chất chứa sự nhớ nhung khôn nguôi. Nghĩ đến đây anh lấy điện thoại trong túi và gọi một cuộc điện thoại

-Alo

-Chào ba, con sẽ nhờ người mang đồ về Anh cho ba còn về phần con con sẽ ở lại Mỹ một thời gian

"Dù giá nào tôi cũng dành lấy cậu"

Bình Nguyên thầm nói

***

Tiếng chuông cửa vang lên. Thuần Nhã vội chạy ra, vừa mở cửa thì thấy Bình Nguyên đang cầm túi bia giơ lên, thấy vậy cô cười rồi mời anh vào. Bình Nguyên bước vào, nội thất trong nhà cũng không thấy đổi nhiều chỉ có đồ đạc hơi lộn xộn, thấy thế cô bối rối mời anh ngồi rồi bảo rằng cô vừa đi làm về nên không dọn kịp. Anh vừa được cô ấn vào ghế thì liền đứng dậy bảo

-Vừa đi làm về thì chắc chưa ăn gì vào tắm đi để tớ lo

Nói xong không cần đợi cô đồng ý, Bình Nguyên đẩy cô vào phòng rồi trở ra dọn dẹp, anh dọn khắp nhà rồi nấu bữa tối. Cô bước ra dọn bàn ăn khui bia để sẵn, cả hai ngồi vào bàn, đợi cô ăn rồi anh mới hỏi

-Vũ An đi khi nào ?

-Khi cậu đi chưa được bao lâu

-Sao cậu ấy lại để cậu ở lại

Cô cầm lon bia rồi đưa lên miệng chần chừ không uống cuối cùng đặt lại xuống bàn đáp

-Cậu ấy không được chuyển công tác

-Sống một mình ổn chứ

-Tất nhiên, cậu không thấy tớ rất vui vẻ sao?

-Không hề !!

Bình Nguyên đáp lại một câu kiêng định rồi buông lon bia đặt tay lên bàn nhìn cô. Sợ bản thân sẽ không cầm được nước mắt, anh lấy một hơi dài rồi nói

-Lúc mới thấy cậu, cậu đang ngồi xuống đất gọi điện thoại, vừa tắt máy cậu đã tỏ vẻ chán nản tớ nghĩ người cậu gọi là Vũ An. Khi cậu đứng lên tớ càng bất ngờ hơn, cậu thật sự gầy đi ...

Nói đến đây cô không cho anh nói nữa giơ tay ra hiệu anh im lặng, một lúc sau cô đáp

-Đó là việc của tôi ...

Anh bất ngờ mở to mắt tim anh thắt lại, nắm chặt tay cố kìm nước mắt rơi xuống, anh lắc nhẹ đầu trả lời

-Nhưng tớ thích cậu ?

-Chẳng phải chúng ta đã nói về vấn đề này rồi sao ?

-Được rồi, tôi xin lỗi

Thuần Nhã uống bia như uống nước bóp chặt lon bia trong tay, uống xong cuối cùng cũng chẳng kìm nổi lòng mình cô oà lên khóc nức nở. Trong phút yếu lòng anh đứng dậy ôm lấy cô thì Thuần Nhã đẩy tay anh nhất quyết không cho anh động tay vào người cô. Thuần Nhã đứng dậy bước vào phòng dặn anh " về đi " rồi khoá chặt cửa. Sợ cô trong đêm tối sẽ làm chuyện khờ dại nên anh ở lại ngồi tựa người vào cửa phòng cô. Bên trong, Thuần Nhã ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào giường lấy điện thoại xem hết hình ảnh của cô và Vũ An. Cô khóc !

Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt. Mỗi ngày đều phải đối mặt với công việc, cô luôn phải dùng bữa một mình, trong nhà chẳng bao giờ được Thuần Nhã dọn dẹp hay bật đèn, lúc nào cô cũng kéo rèm đóng chặt cửa. Từ bao giờ mà cô lo lắng cho Vũ An vì những cuộc gọi của mình mà thiếu ngủ vì múi giờ chênh lệch, từ đó cô rút ngắn thời gian gọi điện thay vào đó là nhắn tin nhưng dù vậy cũng chẳng thể ngăn được nổi nhớ cứ cuốn cuồn trong lòng cô như muốn trực trào để thoát ra ngoài. Cô muốn ôm Vũ An, chạy vù tới nhào vào lòng cậu ấy. Bên ngoài, Bình Nguyên nghe tiếng cô khóc mà bản thân đau xót theo. Anh tự hỏi tại sao người đó không phải là anh, nếu là anh thì chắc Thuần Nhã sẽ chẳng bao giờ phải khóc.

Mặt khác, bên Việt Nam

Từ khi Thuần Nhã tắt máy nhanh, Vũ An bắt đầu lo lắng, cô châm điếu thuốc gọi Vũ Thanh sang và kể cho anh nghe tất cả. Nghe xong, Vũ Thanh đáp:

-Cô ấy sợ em sẽ mệt mỏi vì ngày bào cũng phải đợi tin nhắn và cuộc gọi từ cô ấy

Vũ An hít một hơi từ từ thả ra lan khói trắng, cô lấy tay quơ đi làn khói trước mặt rồi trả lời

-Nếu thật sự là vậy thì cô ấy sẽ không biết được rằng em đang đợi những thứ đó từ cô ấy. Em không dám gọi trước vì sợ sẽ vào giờ làm việc hay giờ cô ấy đang ngủ sợ bản thân sẽ đánh thức cô ấy ...

Vũ Thanh ngắt lời cô đứng dậy đánh vào vai cô đáp

-Yêu thì phải chủ động một chút, nhiều khi con bé cũng đang đợi điện thoại giống em đấy

Nói xong, Vũ Thanh về phòng, còn cô vẫn đứng đó tựa người vào cửa kính nhìn các toà nhà cao tầng ngoài kia, châm hết điếu này đến điếu thuốc khác.

"Tôi nhớ em"

Vũ An thầm nói