Hôm Nay Em Không Đến

Chương 23: Lời hồi đáp cuối cùng

Hơn 1 tháng từ lúc Bình Nguyên quay lại Mỹ. Cậu ta không còn im lặng như trước thay vào đó là một Bình Nguyên chiến đấu dành lấy tình yêu của mình, anh luôn bên cạnh chăm sóc Thuần Nhã trong khoảng thời gian cô vẽ tranh cũng như chuẩn bị cho buổi triễn lãm. Có lần Bình Nguyên vào phòng cô nhìn thấy cô ngủ gật trên bàn làm việc... cũng định bế nhưng sợ cô thức giất nên chỉ lấy chăn đắp lên người. Bình Nguyên tò mò đi khắp phòng làm việc, vô số bức tranh lớn nhỏ dựng dưới đất, treo lên tường, anh dùng tay chạm vào từng bức tranh cảm nhận được công sức và niềm đam mê của cô, nhìn sang dáng vẻ đang ngủ của Thuần Nhã, anh thầm nghĩ nếu anh đến sớm hơn thì cô đã là của anh, của anh mãi. Tiến đến gần cửa, quay đầu lại thì anh mới để ý có một bức tranh phủ tẩm vải trắng được dựng vào trong khe tủ. Anh tò mò đi đến, bức tranh to bằng nửa người anh, sợ cô thức giấc nên Bình Nguyên đem bức tranh ra ngoài phân vân không biết nên kéo tấm vải xuống hay không. Một lúc lâu anh quyết định nắm lấy tấm vải, ánh đèn lấp ló, ánh sáng len lỏi qua tấm màng trắng. Anh thấy được người con gái ngồi bên cửa sổ của một toa tàu lửa, cô gái ngồi chóng tay nhìn xa xăm ra những đồi xanh có những ngôi nhà nhỏ nhấp nhô. Tóc buộc nửa đầu, khuôn mặt bình thản nhưng hiện lên vẻ nhớ nhung và đau khổ. Anh biết người này là ai .... Bình Nguyên im lặng cầm tấm vải che bức tranh và đặt nó vào vị trí cũ không may Thuần Nhã thức giấc hỏi :

-Cậu vào đây có chuyện gì sao ?

Anh biết cô đã thấy nên chẳng thể nói dối

-Thấy cậu ở trong này lâu quá nên vào xem thử, thấy cậu ngủ nên tôi đắp chăn ... thì thấy ... bức tranh nên tò mò một chút

Thuần Nhã đứng dậy vẻ mặt chẳng giận cũng không trách chỉ im lặng tiến về phía bức tranh bảo

-Nhờ cậu mà tôi mới nhớ nó ở đây

-Ý cậu là sao ?

-Cậu biết người trong tranh mà nhỉ ?

- Đúng vậy !

-Bức tranh đầu tiên khi sang Mỹ tôi đã vẽ cô ấy, chúng tôi cùng nhau đi tàu băng ngang qua những ngọn đồi cao xanh hứa hẹn rất nhiều. Tôi chỉ nhớ cô ấy lúc đó còn cảm xúc trên gương mặt tôi không biết vẽ như nào ... bất giác tôi đã vẽ cảm xúc của bản thân mình. Khi hoàn thành càng nhìn tôi càng nhớ càng đau lòng nên đành thôi cất nó đi không nhìn nữa. Cũng khá lâu rồi nhỉ

-Tại sao cậu yêu cô ấy ?

-Chẳng ai lại đi hỏi tại sao lại yêu cả. Nếu hỏi như vậy thì tôi cũng muốn hỏi tại sao tôi không thể ngừng yêu cô ấy

Bình Nguyên im lặng, anh cúi mặt cố gắng đáp lại

-Còn tôi ?

Thuần Nhã sững người nhìn mặt anh cả người cô run rẩy tự hỏi liệu nãy giờ cô đã làm tổn thương anh ? Phải, anh đang tổn thương anh như đang giằng xé tâm can của chính mình, anh nắm chặt tay mím chặt môi cố gắng kiềm nén mọi cảm xúc đang cuộn trào trong cơ thể, anh không biết làm sao để dừng mớ cảm xúc hỗn độn đó lại, nên đành quay người bước đi. Thuần Nhã gọi anh lại

-Khoang đã

Bình Nguyên dừng bước nhưng vẫn không quay lại nhìn cô sợ rằng anh sẽ khóc mất

-Tôi nghĩ tôi nên nói rõ. Tôi xin lỗi cậu. Tôi không biết nên nói sao vì cảm xúc của tôi luôn dành cho Vũ An vì cô ấy chưa từng từ chối tôi chưa từng nói rằng không thích tôi nên tôi cứ đợi cứ nuôi dưỡng thứ tình cảm này, tôi biết bản thân mình bây giờ đã có được cô ấy nhưng tôi không biết cô ấy có yêu tôi thật không. Nhưng dù thật hay giả thì tôi vẫn yêu cô ấy. Tôi xin lỗi, cậu đã lo lắng cho tôi nhiều rồi nhưng ....

Không đợi cô nói xong anh quay lại đáp

-Tôi may mắn hơn cậu dù cậu không yêu tôi nhưng mỗi khi nhớ vẫn có thể gặp mỗi khi muốn quan tâm vẫn có thể quan tâm, dù có tổn thương nhưng tôi nghĩ cậu khổ sở hơn cả tôi. Cả chúng ta đều có một nỗi đau riêng tôi có, cậu cũng có nhưng tôi vẫn sẽ bảo vệ người tôi thương

-Không, cậu đừng như thế, cứ như vậy chúng ta sẽ rất khó xử mong cậu hãy dọn đi tiền nhà tôi sẽ không nói đến

Bình Nguyên trừng mắt hai giọt lệ hai bên rơi xuống, nỗi đau của anh cũng trào ra sau thời gian kìm nén . Anh im lặng ra khỏi phòng. Anh rời đi trong đêm đó để lại lá thư và tiền thuê nhà. Trong thư viết:

Gửi Thuần Nhã

Tôi không biết phải nói sao khi mới vừa quay lại Mỹ thì lại phải trở về Anh. Tôi quay lại cũng chỉ vì cậu nhưng mọi thứ tôi nghĩ đã kết thúc nên cũng chẳng còn gì để mong đợi nữa. Cậu yên tâm đi chúng ta vẫn là bạn được chứ ? Tôi không buồn vì tôi biết tôi mà buồn cậu lại áy náy. Nhưng tôi muốn nói tôi sẽ đợi cậu, cậu có thể sang Anh tìm tôi nếu cậu muốn, tôi luôn sẵng sàng chào đón cậu. Thật lòng tôi thật sự mong cậu hạnh phúc cả đời dù người bên cạnh cậu chẳng phải tôi. Đến đây thôi, tạm biệt cô hoạ sĩ trẻ, à còn nữa cậu nhớ để lại cho tôi một vé đi dự triễn lãm của cậu nhé đến ngày đó tôi lại về ^^

Thuần Nhã mỉm cười cô nghĩ rằng để anh đi là việc khiến anh đau buồn nhưng cô càng không muốn làm anh hy vọng nhiều không muốn anh cứ phải lo lắng cho cô mà bỏ bê bản thân dù sao anh cũng là người bạn thân thiết. Cô đi vào phòng cất lá thư vào tủ nhìn qua bức tranh cô quyết định tháo tấm khăn xuống và dành riêng cho nó một góc nhỏ cạnh bên khung cửa sổ.