Bình Nguyên quay về Anh. "Chẳng luyến tiếc gì với nơi này nữa vì người anh thích đã một lần nữa từ chối anh.người không thích mình mình còn ráng gạ gẫm còn người chẳng thích đàn ông thì làm sao gạ". Bình Nguyên vừa suy nghĩ vừa bật cười. Vậy là chuyện giữa Bình Nguyên và Thuần Nhã đã kết thúc, có vẻ khá nuối tiếc nhưng biết sao được. Cuối cùng thì bức tranh, buổi triễn lãm đã đi vào đó. Cô thở phào nhẹ nhõm. Những bức tranh của cô đều được cô đưa về ở phòng tranh gần đó. Một phòng tranh nhỏ không có ấn tượng nhiều khi nhìn qua, lại được xây dựng ở chỗ rất ít người qua lại. Đây là nơi cô luôn lui tới mỗi khi có thời gian nhưng từ lúc bắt đầu buổi triễn lãm chẳng khi nào ghé qua nên cô định dành những tác phẩm đầu tiên của mình tại nơi đây, một nơi đầy quen thuộc. Mùi hương, ánh sáng, không gian của nơi đây như muốn trói cô lại không muốn cho cô tiếp xúc với xã hội đầy cạm bẫy vì ở đây cô được tự do, không muốn rời đi bởi lúc nào đến cô cũng ở rất lâu. Nhưng từ đó giờ chẳng ai biết nơi này ngay cả Vũ An. Cô muốn bản thân có một thế giới riêng một nơi bí mật cất giấu những bí mật của cô. Phòng tranh này là của một người hoạ sĩ già, bà ấy tên là Lili chồng bà là người Pháp, ông ấy là một người đam mê hội hoạ nhưng lại là một nhân viên công sở. Lần đó hai ông bà gặp nhau tại phòng tranh này. Đây cũng là nơi bà lớn lên vì những tác phẩm của bà không ai đón nhận chỉ có ông là nhìn nhận và say mê. Ông đến sống cùng bà, vì họ yêu nhau . Song ông mất vì tai nạn giao thông, lúc đó bà còn rất trẻ còn rất xinh đẹp nhưng bà vẫn ở vậy không cưới thêm ai. Gặp Thuần Nhã bà như gặp lại chính mình ngày đó chỉ khác là cô bây giờ tài giỏi và thành công hơn bà ngày đó. Lili yêu cô như con gái, hồi đại học ngày nào đi học về cô cũng ghé. Hồi đó còn nhỏ nhìn mấy tấm tranh mê tít cứ chạy nhảy xem hết bức này đến bức khác. Bây giờ lớn, mỗi lần nhìn một bức tranh nào đó vừa mắt là đứng trầm ngâm rất lâu có thể làm gần cả tiếng đồng hồ. Vì lúc này hội hoạ thật sự in đậm vào cô, mỗi nét vẽ, màu sắc đều gợi lên mọi kí ức đau buồn lẫn hạnh phúc trong cô. Hôm nay cô mang bánh đến dọn ra đĩa, pha hai tách trà đem ra bàn. Cô lặng lẽ ngồi nhìn Lili đang tỉ mỉ xem những bức tranh của cô. Bà hỏi:
-Là chàng trai may mắn nào lọt vào tầm mắt của Xavia thế ?
Bà luôn gọi Thuần Nhã bằng tên tiếng anh vì bà cho rằng cái tên thật đẹp thật phù hợp với cô. Trầm ngâm một lúc, cô đáp
-Không phải một chàng trai ạ
-Một ông chú sao ?
Thuần Nhã bật cười trả lời
-Ôi trời ! Sao con có thể quen một ông chú được chứ
Lili như nhìn thấu tâm can cô, hỏi
-Một điều khác lạ ?
-Phải, một cô gái
Lili im lặng không phản ứng chỉ lặng lẽ nhìn vào các bức tranh trả lời:
-Chẳng phải cuối cùng nó vẫn là tình yêu sao?
Thuần Nhã có vẻ không hiểu im lặng đợi bà nói tiếp
-Là tình yêu, một tình yêu thuần khiết. Ta đã già, không hiểu "tình yêu" của người trẻ các cô cậu. Nhưng ta biết tình yêu này đúng chứ không sai. Mỗi bức tranh con không chỉ vẽ bằng cọ bằng màu, mà bằng tình yêu bằng sự nhung nhớ và hơn cả những thứ đó chính là sự chân thành.
Nói đến đây bà quay lại vuốt lên mái tóc cô hỏi
-Còn chần chừ điều gì ?
Lúc này cô mới đáp
-Là thử thách. Thử thách của con và cô ấy, nếu con tiếp túc thì người nhà con sẽ làm chuyện có lỗi với cô ấy. Là dì, người dì con yêu thương từ nhỏ. Hôm đó dì ấy đã gọi điện cho con bảo rằng mau chóng kết thúc mỗi quan hệ bệnh hoạng đó. Dì ấy bảo tạm thời không làm phiền đến cô ấy nhưng sắp tới nếu còn phát hiện thì dì không để yên cho cô ấy.
Lili nhìn cô bằng đôi mắt xanh có chút đồng cảm, một lúc lâu liền đảo mắt qua phía cửa sổ đang chiếu nắng vào tách trà trên bàn. Nói
-Có những người đến lúc già đi mới hối hận vì tuổi trẻ không sống hết mình. Ta yêu hội hoạ yêu luôn tuổi trẻ và cả ông ấy...
Lili liếc nhìn tấm ảnh người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi cùng mới cái áo gile màu nâu bay màu, miệng cười rất tươi, rất hạnh phúc. Lili nói tiếp
-Nhưng ta không giành cho ông ấy thời gian như hội hoạ. Hôm xảy ra tai nạn. Trước khi ra khỏi nhà ông ấy đã nói rằng sẽ đưa ta đi ăn sau giờ làm nhưng ta đã từ chối và thậm chí còn không nhìn ông ấy. Đôi khi con người ta không biết rằng những điều vô cùng nhỏ nhặt và bình thường ấy lại là điều cuối cùng ta nhận được, và cũng không biết rằng đó là lần cuối cùng ta được nhìn thấy ông ấy.
Thuần Nhã im lặng cùng bà nhìn về phía cửa sổ đáp
-Lili là người thân nhất của tôi. Là người tôi tin tưởng
Cô mỉm cười nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo tiếp tục nói
-Con thương người đó. Dù có xa nhau bao nhiêu năm đi nữa con vẫn nhớ. Từ lần gặp đầu tiên, con đã thật sự có cảm tình, con không biết có phải yêu không nhưng trong lòng cứ cuộn lên những nỗi nhớ giống như những cơn sóng vậy
-Đó là yêu. Khi con gặp người con mến, con mong muốn ở bên thì là yêu. Yêu từ cái nhìn đầu tiên đó mới là tình yêu lâu dài. Còn khi con bị chinh phục bởi tính tình, gia thế hay ngoại hình thì đó đều là sự rung động
-Đúng vậy. Con yêu cô ấy
-Vậy mau đi nắm lấy tình yêu của con đi. Đừng suy nghĩ mà hãy cùng nhau vượt qua
Lili nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé tiễn cô ra trước cửa, dặn dò
-Mau tìm cô bé đó nói cho nó biết mọi chuyện. Hãy làm những điều con thấy đúng
-Con sẽ sống cuộc đời của con cùng với tình yêu của con. Con sẽ lại đến thăm Lili ... cùng với cô ấy
Thuần Nhã ôm hôn bà rồi rời đi. Cô lấy điện thoại và đặt vé máy bay về " Việt Nam".