Hôm Nay Em Không Đến

Chương 25: Quay lại

Thuần Nhã kéo chiếc vali bước ra từ sân bay. Bắt chiếc taxi đến khách sạn mà cô đã đặt trước. Vì quá mệt nên đã ngủ thϊếp đi, đến khi tỉnh dậy thì trời cũng sập tối. Cô ngồi dậy tắm rửa và thay một bộ đồ thoải mái, xuống đường dừng bên một quán ăn nhỏ kím thứ gì bỏ bụng. Thời tiết bây giờ ở Việt Nam khá lạnh, nó không lạnh cóng như ở Mỹ, cái lạnh vô cùng dễ chịu, cô thư thái dùng bát phở nóng hổi hít từng làn gió lạnh, được một lúc cô mọi cái điện thoại trong túi ra. Lúc này mới để ý cô và Vũ An đã không nhắn tin và gọi điện cho nhau hơn một tuần này, khoảng thời gian này vô thường ngủ quên trên bàn làm việc không thì ngủ ngoài phòng khách, nên cũng không có thời gian để ý đến việc tin nhắn của Vũ An cô vẫn đang xem và chưa trả lời. Bát phở nóng hổi thơm phức, ấy thế cô chẳng nuốt nổi, ăn được vài lần rồi buông đũa đứng dậy. Đã rất lâu, cô không quay lại nơi đây, mọi thứ thay đổi như thể cô đang đứng ở một đất nước khác, mọi thứ hiện đại hơn rất nhiều. Đứng ngẫm nghĩ một hồi, cô lên chiếc xe buýt đi đến bến xe gần nhà cũ của cô. Bước chân chậm rãi, lâu lâu lại nghe tiếng đạp lên mấy chiếc lá khô, bước về nơi cô từng sống, không khí lạnh lẽo vắng lặng. Khi mở cửa bước vào, dì cô đã ngồi ở ghế trong phòng khách, chiếc ghế to, dáng vẻ ngồi ngay ngắn, nhìn rất uy quyền, chưa bao giờ cô có cảm giác sợ đến vậy. Cô bước đến ngồi xuống, bỗng dưng dì cô đột ngột lên tiếng

-Dì ba, đem ra đây tách trà!!

Giọng điệu xa lạ như thể dì đang tiếp một người khách. Khi về đây, Thuần Nhã đã có ý định sẽ không dễ dàng gì nghe theo lời dì nên việc cãi nhau rồi thành người xa lạ sớm muộn gì cũng xảy ra và nó đã xảy ra trong đầu cô lâu rồi. Đợi trà ra, cô mới lên tiếng

-Con xin lỗi

-Dì đã sắp xếp rồi, ngày mai con đến xem mắt con trai của bạn dì. Cha mẹ đều là bác sĩ, hiện đang sống ở Anh. Cậu ấy cũng từng du học ở Mỹ, hai đứa lại bằng tuổi dễ nói chuyện hơn ...

Dì gần như không quan tâm đến lời xin lỗi của cô, chỉ chú tâm vào việc xem mắt. Nhưng Thuần Nhã nhất quyết đi vào vấn đề chính

-Sẽ không có một buổi xem mắt nào cả

Dì trừng mắt nhìn cô,như thể muốn quơ đại một nhành cây và đánh chết cô. Lấy lại bình tĩnh, dì nói

-Ta đã nuôi con lâu như vậy, tánh xấu, tánh tốt ta đều nằm trong tay. Con cũng chỉ muốn tìm cảm giác mới lạ, ta cho phép con học hội hoạ, không ép con vào công ty làm, đó là ân huệ cũng như nhường nhịn rồi. Đừng được nước rồi lấn tới...

Nói xong, dì uống một ngụm trà rồi đặt xuống bàn rồi khoanh tay trước ngực đợi câu trả lời từ cô.

-Tại sao dì lại theo dõi con ?

Bà nhếch môi, thay đổi tư thế ngồi, ghé sát vào mặt cô đáp bằng giọng cảnh cáo

-Ta không chỉ theo dõi con, anh trai cô ta và cả cô ta nữa. Ta đều nắm hết. Ta không muốn vì con mà hình ảnh công ty bị xấu đi

Cô đứng dậy, không chịu nổi cảm giác khó chịu này, Thuần Nhã trừng mắt nhìn bà đáp

-Dì nuôi lớn con, con rất biết ơn nhưng người cho con cuộc sống là cha mẹ con, mọi thứ đều do con quyết định. Sẽ không có một buổi xem mắt nào xảy ra hết và từ nay con cũng không cần bất cứ khoảng tiền nào từ dì nữa

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng, đi thẳng lên lầu, mở cửa vào căn phòng tối, Thuần Nhã dọn hết tranh đi, là những tác phẩm cô vẽ về chuyện tình của cha mẹ cô. Thuần Nhã vuốt ve những bức tranh, đôi mắt cay, đỏ ửng. Cô nhanh chóng rời khỏi đó, Thuần Nhã quay về khách sạn, khóc một trận lớn, một hồi lâu cũng thϊếp đi.

____Dãy phân cách____

Sáng hôm nay, trời lạnh, từng đợt gió cứ lùa quanh những toà nhà cao chọc trời, Vũ An thức dậy từ sớm, chuẩn bị thức ăn sáng và gọi anh trai dậy. Hai người ngồi vào bàn, Vũ Thanh dò xét một hồi rồi mới hỏi

-Sao không thấy em liên lạc với Thuần Nhã

Cô buông mảnh bánh mì xuống đĩa, uống một ngụm sữa rồi trả lời

-Cô ấy bận, em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến công việc của cô ấy. Em định xin nghỉ việc

Vũ Thanh trừng mắt, bất ngờ hỏi tại sao cô lại làm chuyện ngu ngốc đó còn bảo rằng nếu cô nghỉ việc thì anh sẽ không thể nuôi nổi cô. Vũ An thở dài nói

-Em muốn sang Mỹ

-Tìm con bé à ?

-Đúng vậy, em sẽ sang đó và cùng làm việc với cô ấy

-Nhớ đến thế à ?

Cô cười với vẻ đau khổ không nói nên lời. Tối hôm đó khi về nhà, Vũ Thanh thì đi ăn với các giáo viên khác ở trường. Cô ở nhà một mình, húp tạm mì gói rồi lao vào giường. Thân hình bé nhỏ, gầy đi trong thấy, quần thâm mắt ngày càng rõ. Cô đốt một điếu thuốc, đưa lên môi rít vài hơi rồi nhìn ra ngoài ban công. Bàn tay run run như không giữ nổi điếu thuốc, nước mắt cũng cứ thế rơi xuống, cô ngồi chóng tay vừa hút thuốc vừa nhìn ra xa, nước mắt cứ rơi không dứt. Vũ An lại lấy giấy bút ra và viết một lá thư nữa đưa vào tủ. Thư trong tủ ngày càng nhiều, mỗi lần có điều gì muốn nói, cô lại dùng cách viết thư vì cô luôn sợ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của Thuần Nhã

***

Thuần Nhã mặc chiếc đầm vàng, trang điểm nhẹ, mang theo một chiếc mũ cói và cái khăn tay nhỏ. Lên một chuyến tàu điện về một nơi gọi là nơi bí mật của cô và Vũ An. Một cánh đồng xanh bất tận, giữa cánh đồng là một ngôi nhà nhỏ hai bên nhà trồng rất nhiều loài hoa, cô lấy điện thoại ra và gọi cho Vũ An

-... Alo

-Cậu rảnh chứ ?

Nhận ra giọng nói của cô, Vũ An đứng dậy, bất ngờ nói

-Tôi đang rảnh

-Đến đây đi, nơi mà cậu hứa sẽ đến ở cùng với tôi

Vũ An như hoá đá, đôi chân nặng đến độ chính cô cũng thể nhấc lên. Vũ An tắt máy gọi điện và xin hoãn lại cuộc họp vì cô thấy không khoẻ. Cô chạy như điên đến ga tàu và nôn nóng đến ngồi không yên. Cuối cùng cũng đến, như cảm nhận được, Thuần Nhã quay người lại, Vũ An lao như điên dại đến ôm lấy cô vào lòng, mùi tóc thơm xong lên mũi, mùi quen thuộc, Thuần Nhã vẫn nhỏ bé vẫn nằm trọn trong lòng cô. Cô hỏi

-Sao về mà không nói ?

Thuần Nhã mỉm cười, tay không ngừng vuốt ve gương mặt gầy đến nỗi hai bên má hóp vào. Nhưng nhìn đi nhìn lại, Vũ An vẫn rất xinh đẹp, vẫn rất ra dáng nam tính. Thuần Nhã không quan tâm đến câu hỏi của cô, cô chỉ mãi mê nhưng vào đôi mắt sâu, làn da vẫn trắng, hai tay Thuần Nhã đưa từ mặt xuống hai cánh tay cô, rồi hỏi

-Cậu rất ốm, lần này tớ về đây rất lâu, có thể là hơn một tháng. Cậu mau bỏ thuốc lá đi, đừng để tôi nhìn thấy

Vũ An cười mãn nguyện, nhưng đôi mắt cô vẫn chất chứa một điều gì đó khó nói. Cô gật đầu, rồi cởϊ áσ khoác ra mặc lên người Thuần Nhã, hôn lên tráng cô rồi nói

-Tôi yêu em !

======

Em luôn hỏi vì sao tôi hay cười

Tôi chỉ cười khi trước mặt tôi có em❤️