Người ta vẫn thường nhìn thấy hình ảnh của người con gái tóc ngắn buộc nửa đầu, dáng người cao gầy, trung thành với chiếc sơ mi trắng và chiếc blazer màu nâu sẫm. Tóc trước dài che xuống tận mắt, không thể thấy được tổng thể gương mặt. Ngày ngày đều đặn đến trước một ngôi mộ mới xây, có hôm thì mang hoa đến, có hôm thì mang vài lon bia, ngỡ rằng cứ vào khoảng ba, bốn giờ chiều là cô lại ra đó. Nhưng đôi lúc, người ta lại bắt gặp cô đi đi về về vào khoảng hừng sáng hay trời đêm muộn. Có lẽ vì không chịu được nỗi nhớ nhung dai dẳng ấy, chẳng ai biết được rằng, cô không thể ngủ được, cũng không ai biết được vào ngày đưa tiễn người cô thương, cô cũng đã chết. Giờ đây tâm hồn cô dần dần bị mục rữa, trái tim chai sạn trơ trọi trước mọi thứ. Nhận thức về âm thanh dường như cũng biến mất, chẳng ai nói được cô nữa cả. Không ai thấy được đôi mắt sâu hút, vô hồn, ẩn hiện sau lớp tóc dày. Người ta nói “ Chúng ta có thể chết vì quá đau lòng". Phải, cô ấy đã chết, chết từ lâu rồi mới phải, trái tim vẫn còn giữ mạch đập yếu ớt nhưng tâm hồn đã trôi xa ra tận biển xanh, đến nơi mà người yêu cô đang ở._________________
Dạo gần đây, lượng thuốc bác sĩ kê đơn ngày một nhiều, điều này chứng tỏ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, quỹ thời gian cũng vì vậy mà ít dần đi. Thuần Nhã cũng xuất hiện nhiều biểu hiện xấu, cô ngang bướng như một đứa trẻ, những giờ uống thuốc đều rất cực nhọc. Không chỉ kén ăn còn tìm cách bày bừa khắp nơi, nhưng lại có những lúc ngồi yên suy tư như người lớn. Đôi khi cô còn đột nhiên nhớ ra Vũ An, rồi lại quên mất ngay sau khi ngủ dậy. Hôm nay Vũ An định đưa cô ra biển vì dạo gần đây, cô thường xuyên xin mượn máy tính của Vũ An đòi Vũ An mở cảnh biển cho mình xem.
-Thuần Nhã....mau dậy thôi chúng ta đi biển nào
Cô gái nhỏ từ từ chui ra từ chiếc chăn to, rồi dụi mắt nhìn Vũ An
- Mau tới đây, tôi chải tóc cho cậu
Không biết từ bao giờ Thuần Nhã trở nên ngoan ngoãn trước lời nói của Vũ An dù cô có thể quậy phá, giở trò hay nổi cáu nhưng nếu Vũ An lên tiếng cô đành im lặng. Vũ An đem ra một chiếc đầm trắng hoa cúc ra hiệu cho Thuần Nhã
-Cậu mặc bộ này nhé ?
Thuần Nhã liền lắc đầu. Vũ An đưa hết bộ này sang bộ khác, đều không hài lòng cô. Vũ An bảo
-Thế tôi để cậu tự lựa vậy
Thuần Nhã liền chỉ tay vào chiếc đầm xanh, Vũ An liền giật mình. Đó là chiếc đầm xa da trời mà cô gặp Thuần Nhã tại cô nhi viện. Là chiếc đầm mà Vũ An đã mua nhưng chẳng dám tặng, Vũ Thanh phải nhờ đến Ngọc Nhi đưa tận tay cho Thuần Nhã. Điều này như một lời an ủi, Vũ An tự trấn an mình rằng người cô yêu vẫn còn kí ức, vẫn còn cơ hội. Thay quần áo xong xuôi, chuẩn bị thêm ít thức ăn, đội mũ vào cho Thuần Nhã, cô muốn chắc chắn rằng không gì có thể làm hại được người con gái đó. Vũ An bắt đầu lái xe, trên đường đi,Thuần Nhã có vẻ thích thú cứ liên tục chỉ tay về hướng biển mà cười nói. Khi xe dừng lại, Vũ An nắm tay cô, cả hai đi về phía bờ biển. Thuần Nhã lúc này không cười nói nữa, cô đưa mắt nhìn xa xăm về phía đường chân trời, đôi mắt rất đẹp, nó long lánh như bọt biển, trong veo như giọt nước nhưng lại sâu thẳm như đại dương, đôi mắt trông thật buồn. Vũ An nhìn qua rồi hỏi
-Cậu nhìn xem, đường chân trời kia có phải rất xa không ? mãi cũng chẳng vượt qua được.
-Tôi ước được vượt qua chúng, vượt qua những làn sóng biển để đến được bên kia
-Cậu muốn vượt qua thì trước tiên cậu phải vượt qua con sóng của chính mình đã
Thuần Nhã tỏ vẻ không hiểu. Vũ An nói tiếp
-Nếu cậu đồng ý uống thuốc, ăn uống nhiều và cố gắng giữ cho trái tim đập mạnh khỏe lâu nhất có thể là được
Thuần Nhã đưa tay lên chạm vào tim mình, cô cảm nhận mạch đập yếu ớt như muốn ngừng lại nhưng vì điều gì mà nó vẫn kiên trì như thế. Cô nói
-Tôi cảm thấy rất khó chịu, Tôi không đau đâu cả nhưng tôi luôn thấy rất buồn và rất khó chịu ở tim. Đó là lúc tôi thấy cậu nhiều đêm không ngủ mà khóc một mình. Cậu bị đau ở đâu sao ? Tôi làm cậu đau à?
Vũ An nghe được, tim cô như mất đi một nhịp. L*иg ngực co thắt lại, nỗi đau bắt đầu dân lên cổ họng không thể nói được. Cô nằm chặt tay, đưa mắt nhìn về phía biển cả. Thuần Nhã vẫn tiếp tục nói
-Tôi không thể tưởng tượng được nếu tôi không có cậu ở bên cạnh. Tôi xin lỗi vì không thể nhớ ra cậu, mỗi lần muốn nhớ là tôi lại rất đau lòng. Tôi cũng biết rõ, thời gian của tôi đã gần cạn kiệt. Nhưng tôi muốn nói rằng tôi thích cậu, rất muốn ở bên cạnh cậu.
Thuần Nhã đưa đôi mắt sâu thẳm như đại dương ấy nhìn Vũ An. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên mái tóc buộc hờ hững, trước giờ cô luôn được Vũ An chăm sóc kĩ lưỡng từ quần áo đến mái tóc, đến nỗi Vũ An không có thời gian chỉnh chu cho bản thân. Vũ An nghe được cũng không thể làm gì, cô nở một nụ cười xót xa mà đáp
-Tôi cũng yêu cậu, rất nhiều ..
Dù cho mảnh kí ức về cậu tôi chẳng giữ được. Nhưng cuối cùng tôi vẫn yêu cậu thêm lần nữa. Tâm hồn cậu như đại dương sâu thẳm, còn tôi là chú cá nhỏ, suốt đời vẫn mãi nhớ về biển khơi...
______
Hôm nay em tỏ tình tôi lần nữa. Điều này tôi nên vui hay buồn đây ? Mùi gió biển mặn mà thổi vào da thịt, làm cay rát lòng tôi. Tôi sẽ đưa em vượt qua ngàn con sóng để đến được bờ bên kia. Chỉ cần tim còn đập, em còn sống, chỉ cần ta còn nhìn thấy nhau....