Ngày 15/06.
Tôi là Thuần Nhã, thời gian của tôi chẳng còn nhiều nữa. Không thể viết tiếp những chuyện sẽ xảy ra trong cuộc đời tôi nữa rồi. Chỉ là tôi không muốn phí phạm quỹ thời gian ngắn ngủi của đời mình vào việc chữa trị mà không có kết quả. Tôi chỉ muốn cảm nhận cuộc đời mình bên cạnh người tôi yêu và được sống bên cạnh người ấy đến tận phút cuối. Cảm giác cứ như chúng tôi được già đi cùng nhau vậy. Mặc dù cô ấy còn khá trẻ và tôi cũng thế. Tôi không quá am hiểu về cuộc đời, suy cho cùng cũng chỉ là một trong số những người trẻ đang trên đường hoàn thiện vòng đời, tôi chưa quá giàu có, cũng chưa có trải nghiệm gì đáng nhớ. Nhưng cái nhìn về tình yêu của tôi lại rất đơn thuần. Tôi nhận ra mình đơn thuần từ khi còn là thiếu nữ mười lăm. “ Tình yêu chỉ là tình yêu, chỉ là sự rung động của hai trái tim tôi chưa từng nghĩ mình sẽ quan trọng hóa vấn đề về tình yêu. Tôi cũng từng nghe được đâu đó nói rằng “ tình yêu đồng giới thì sao ? Chẳng phải nó cũng có chữ tình yêu sao, mà đã có tình yêu tồn tại thì chỉ cần yêu thôi là được .
Ngày bệnh thứ 200
Tôi đang quên đường về nhà, gần như là quên hẳng đi, nhưng lạ thay tôi vẫn còn nhớ đến cô ấy, vẫn còn nhớ ánh mắt tuyệt vọng của cô khi nhìn tôi tôi gần như tê liệt trước ánh mắt sâu thẳm mà vô thức ấy. Như một chú cá lội ngược dòng, chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân lạc lõng đến thế, cơ thể tê dại không một chỗ bám víu. Đó là lúc tôi không thể trở về nhà khi đang mua ít đồ ở tạp hóa đầu ngõ, đó là lúc tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên rất quen nhưng cũng rất lạ, bà ấy đã khóc và xin lỗi tôi và còn nói " Là dì đây". Tay tôi chỉ mơ hồ chạm vào đôi mắt đang khóc ròng rã đó mà chẳng có chút kí ức nào.
Ngày bệnh thứ 210
Vũ An hôm nay lạ lắm. Cả ngày cứ lục lọi ảnh cũ của chúng tôi, bắt tôi xem đi xem lại cả ngày trời. Nói mãi bên tại tôi tên các món ăn và dặn rằng đó là món tôi thích. Bật những bài nhạc và nói rằng đó là nhạc tôi hay nghe. Cho tôi xem những bức tranh và nói rằng đó là do tôi vẽ. Cậu ấy còn bắt tôi cả ngày phải gọi tên cậu ấy dặn tôi không được quên, còn ghi tên và số điện thoại của cậu ấy lên tay tôi nữa.
Ngày bệnh thứ 300
Thuần Nhã quên rồi. Quên cả việc viết nhật ký, tôi là Vũ An là người sẽ sống phần đời còn lại giúp cô ấy, là người sẽ yêu thương cô ấy dù cô ấy ở đâu đi nữa. Hôm nay Thuần Nhã không chịu ăn, cũng chẳng chịu gọi tên tôi nữa. Em cáu gắt và bảo tôi phải gọi cha mẹ em về, tôi biết em đã quên việc cha mẹ em đã mất từ lâu rồi. Em đã sống phần đời với sự thiếu sót to lớn mà thượng đế đã ban cho em. Tôi không biết mình đã giúp em được những gì, nhưng tôi hứa tôi sẽ bên em cho đến những ngày cuối cùng của sự sống.
Ngày bệnh thứ 312
Em khóc lớn lúc nửa đêm và nói rằng muốn gặp một người tên là Vũ An. Tôi chỉ có thể đau lòng ôm em và hứa sẽ đưa em đi
Ngày bệnh thứ 315
"Cậu là ai ? Vũ An đâu ?"
Ngày bệnh thứ 325
Em nói em muốn quay về nhà. Tôi đã đưa em về, em hôm nay có vẻ tươi vui hơn mọi ngày, trên đường đi em đã kể tôi về khu vui chơi, về cha mẹ, về các bạn nhỏ em quen ở lớp mẫu giáo. Em dặn tôi lát nữa gặp cha mẹ nhớ phải chào hỏi họ vì họ không thích những đứa trẻ không ngoan
Ngày bệnh thứ 350
Em vẫn thế, sáng vui vẻ như đứa trẻ mới lên năm. Hải được hoa, bắt được bọ là chạy tới khoe tôi ngay. Tóc em đã hơi dài, tóc trước chấm vào cả mắt, em ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi tôi cắt bớt tóc. Cắt xong lại chạy đi chơi, lúc đó tôi chỉ muốn em mãi mãi như thế, chỉ cần em đừng đi đừng rời xa tôi là được. Nhưng điều đó thật ích kỉ, tôi đã thấy tôi thật đáng ghét vì ước điều đó khi nhìn thấy em đau khổ vào giữa đêm.
Ngày bệnh thứ 365
Sắp đến năm mới, em có nói em muốn được nhận lì xì. Tôi đành nhéc vài tờ tiền vào túi rồi cho em, vậy mà em lại vui vẻ đến thế. Có ai mà biết một họa sĩ giàu có như em lại vui vẻ khi nhận được chút ít lì xì đó chứ.
Ngày bệnh thứ 370
Em hôm nay chịu ăn uống, rất ngoan, ngồi đọc sách trong im lặng. Không còn đòi tôi dẫn đi gặp cha mẹ nữa.
Ngày bệnh thứ 378
Tôi rất lo. Vì cánh tay em ngày một nhỏ đi, em ốm đi hẳng, rất yếu ớt. Yếu đến mức tôi chẳng dám chạm vào người em vì sợ làm em đau
Vũ An bước đến chỗ Thuần Nhã, cô đang mải mê đọc sách, say sưa như đứa trẻ vừa tìm được thứ gì đó hay ho. Vũ An nói
- Ngồi ngoan, tôi buộc tóc cho gọn nhé
Thuần Nhã không trả lời, chỉ từ từ gập sách lại và hỏi:
-Cậu là ai thế? Tại sao cậu lại nuôi tôi ?
Vũ An vẫn không ngừng vuốt tóc cô và thản nhiên đáp
-Cậu đã hỏi tôi câu này rồi. Tôi là người yêu thương cậu nhất nên cậu mới ở đây với tôi
- Vậy cậu có rời đi không ? cậu sẽ không để tôi ở lại đây một mình chứ
Vũ An đột nhiên lặng người, Thuần Nhã chưa bao giờ nói thế với cô. Vũ An trả lời
-Cậu không muốn tôi đi à ?
-Phải, mặc dù tôi không biết cậu là ai nhưng tôi đã bên cậu rất lâu nên tôi thấy tôi không thể không có cậu. Mà cậu tên gì nhỉ
Vũ An cười trong vô thức nói
-Tôi là Vũ An
Thuần Nhã chợt im lặng đi, rồi trầm giọng nói
- Cái tên này thật lạ. Nó làm tôi thấy đau khi nghe đến
Vũ An cũng thế, cô cũng đau nhói mỗi khi nghe thấy Thuần Nhã hỏi tên cô. Có ai lại không đau khổ khi người mình yêu thương lại không nhớ tên mình chứ ? Có thể hai nỗi đau ấy không giống nhau, một người vì người mình yêu không nhớ ra mình, còn một người vì không nhớ ra được nên mới đau. 2 nỗi đau ấy hiện hữu song song như một tảng đá lớn ghìm chặt lên tâm hồn của hai con người cô độc kia . Hai trái tim kề cạnh nhau nhưng lại ngỡ như xa cách nhau hàng nghìn lần.