Đến bây giờ tôi mới hiểu được câu nói "điều gì cũng sẽ có kết thúc". Tối hôm đó tôi nhận được cuộc điện thoại, tim cứ lo sợ không yên, tôi chẳng sợ điều gì đến với mình, mà thứ tôi sợ là điều chẳng lành đến với em. Bước đến cửa bệnh viện, tôi chẳng dám đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, sự thấp thỏm lo sợ như dâng trào lên cổ họng khiến tôi chẳng nói được gì. Vị bác sĩ già nua hôm đó đã nhìn tôi bằng đôi mắt nhân từ, ông bảo rằng tôi nên biết mọi thứ trước khi quá trễ. Tôi và ông từ từ ngồi xuống và chậm rãi, ông nói :
-Là Alzheimer, một căn bệnh mất trí nhớ tạm thời
Tôi không giấu được sự kinh ngạc mà nhào tới hỏi ông
-Có cứu được không hả bác sĩ ?
Người bác sĩ nhìn tôi với đôi mắt buồn và khó nói, nhưng ông vẫn không nở nhìn thấy vẻ lo âu của tôi
-Không có cách cứu được, cô ấy đang ở giai đoạn gần cuối rồi, bắt đầu mất trí nhớ về đồ vật, đường đi và sau này sẽ là kí ức và con người. Cuối cùng là mất khả năng nói và viết, sau đó là ...
Ông bắt đầu nghẹn ngào, hít một hơi rồi nói tiếp
-Tôi muốn gặp người nhà là vì tôi muốn biết tại sao lại cô gái đó lại có thể giấu giếm mọi thứ trong thời gian phát bệnh ? Cô ấy có thể chịu nổi sự áp lực sao ? Đây là trường hợp hiếm gặp, căn bệnh thường xảy ra ở người già nhưng đây lại xảy ra ở một người trẻ tuổi
Cuộn nói chuyện bắt đầu kéo dài, đến khi kết thúc thì cũng đã đến chiều. Vũ An rời khỏi bệnh viện, cô đưa ánh mắt nhìn xa về phía chân trời, mang từng bước chân nặng nề về nhà, cô đã nghĩ rằng về đến nhà nhất định sẽ mắng Thuần Nhã một trận, lần này sẽ dạy dỗ cô một bài học. Nhưng khi về đến nhà, Vũ An đã nhìn thấy cô đứng sẵn ở cửa vui mừng nói
-Hôm nay cậu đi làm về mệt không ?
Rõ ràng trước khi đi cô đã nói Thuần Nhã rằng mình đi gặp bạn và hôm nay cũng là chủ nhật. Vũ An như bị đánh vào đầu một cú rất lớn,kìm nén lại và nói
-Thấy cậu là tớ hết mệt rồi
Cả hai bắt đầu vào phòng và dùng bữa tối, đột nhiên Thuần Nhã tỏ vẻ nghiêm trọng và nói về căn bệnh của mình. Vũ An cũng không còn cách nào khác đành thừa nhận rằng mình đã biết mọi thứ. Cô bảo
-Hay là chúng ta điều trị đi, nếu điều trị tốt cậu sẽ được sống lâu hơn
Thuần Nhã mỉm cười, nụ cười xót đến tận tim gan, cô nhỏ nhẹ nói:
-Đã đến giai đoạn cuối rồi, cố gắng cũng chỉ tốn thêm thời gian thôi, tôi chỉ muốn dành thời gian cuối cùng của mình để ở bên cậu
Vũ An có chút tức giận bèn mắng cô một trận:
-Không được, cậu phải điều trị dù tốn bao nhiều tiền hay bao nhiều thời gian cũng được
Thuần Nhã đưa bàn tay mềm mại đến gần mái tóc cô, bèn bị cô hất ra:
-Cậu là đồ lừa dối, tôi sẽ không cho cậu chạm vào tôi cho đến khi cậu đồng ý đi điều trị
Thuần Nhã cười vu vơ rồi nói
-Tôi yêu cậu
Vũ An hết cách, đành ôm chặt lấy cô, cái ôm như lời an ủi chính bản thân mình. Hai nửa linh hồn siết chặt lấy nhau, như thế nghe được tiếng vỡ tan của trái tim.
____________
Từ hôm đó, mỗi đêm em vẫn nằm lên tay tôi, dụi đầu vào ngực tôi và ngủ ngon giấc. Còn tôi chẳng ngủ được, cứ nằm đấy, bàn tay vẫn đều đều vỗ vào lưng em. Mỗi lần như vậy, tim tôi như muốn vỡ ra trăm mảnh, tôi nhớ em ngay cả khi em ở trước mặt, sợ mất em ngay cả khi em nằm trong lòng tôi, sợ rằng sẽ chẳng giành được em từ tay của thần chết.