Hôm Nay Em Không Đến

Chương 32: Kết thúc

Căn bệnh ngày càng nghiêm trọng. Sinh mệnh mỏng như tơ, thân thể ngày càng ốm yếu, hốc mắt sâu vô hồn. Từ khi nào mà một cô gái đáng yêu, hồn nhiên lại trở thành một người như thế

Đã hơn hai tháng kể từ lần đi biển. Thuần Nhã từ lúc trở về đã có biểu hiện tốt hơn, cô vui vẻ cười đùa cũng ngoan ngoãn uống thuốc, điều đó đã làm cho Vũ An càng thêm hy vọng. Những ngày trôi qua đầy hạnh phúc.

Ngày hôm đó, trời nắng ấm. Bên ngoài rì rào tiếng gió, những chú chim sẻ kêu ríu rít, lần đầu tiên nỗi đau lại đến một cách nhẹ nhàng như vậy, không bi kịch không khóc la. Chỉ là đêm đó, Thuần Nhã đột nhiên muốn Vũ An ôm vào lòng và ru ngủ, Vũ An nhẹ nhàng vỗ lưng cô, vuốt từ từ đôi vai gầy, nâng niu ôm cô vào lòng. Đột nhiên Thuần Nhã nói

- Tôi nhớ rồi, tôi đã nhớ ra cậu là ai rồi

Vũ An trầm giọng

- Cậu không được nhớ

Lời nói đau đến xé lòng, nước mắt Vũ An lăng dài trên hai bên gò má, Thuần Nhã đưa tay vuốt khuôn mặt thanh tú ấy và nói

-Tôi còn nhớ ra cả cha mẹ nữa, họ vẫn chưa chết. Tôi sẽ giới thiệu cậu với họ...

Vũ An cắn chặt môi nói

- Không được. Đừng như vậy, xin cậu...

Vũ An như nghẹn ngào, cô không thở được nữa, đau lòng như chết đi. Thuần Nhã lại nói

- Cậu thật đẹp. Vậy mà mãi đến giờ tôi mới nhớ ra, cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi đến cuối cuộc đời "của tôi"

Vũ An bắt đầu tức giận bế Thuần Nhã đứng lên

- Chúng ta đến bệnh viện

Thuần Nhã vẫn điềm đạm nói

- Cậu biết mà...

Vũ An dừng lại

-Tôi không thể sống. Đừng lãng phí thời gian nữa. Hãy ở lại đi, chúng ta trò chuyện lần cuối nào, được chứ?

Vũ An chết đứng, cô đặt Thuần Nhã lên giường rồi ôm cô nói

- Được chứ, tôi sẽ ở đây bên cậu, chúng ta trò chuyện thôi

Đôi môi mỉm cười của Thuần Nhã thật khiến người khác đau lòng, ánh mắt nhìn về một khoảng không vô định, hai mí mắt nhấp nháy, cô từ từ ngã đầu vào ngực Vũ An, lắng nghe thật rõ nhịp tim đang đập mạnh mẽ, tỏ vẻ hài lòng, đôi môi nói thì thầm như không muốn để Vũ An nghe được

-Tạm biệt !

Vũ An vẫn ngồi đấy vỗ về cô, nước mắt vẫn không ngừng rơi, rất lâu rất lâu sau cô mới cảm nhận được Thuần Nhã đã chết. Nỗi đau kéo đến như cơn gió, bỗng chốc khiến trái tim như ngừng đập, khoảnh khắc ấy, Vũ An nghe như tiếng vỡ thủy tinh rất lớn, lớn đến mức chói cả tai. Hai tay vẫn ghì chặt thân thể bé nhỏ ấy, đến lúc sau Vũ An mới có thể phát ra tiếng nấc. Cô khóc trong đau đớn. Tiếng khóc đau như xé lòng, trong màn đêm tĩnh mịch, đoàn xe lửa vẫn chạy trong đêm, tiếng còi xe như đánh thức Vũ An trong cơn mơ. Mơ giữa thực tại, tiếng còi xe đã làm Vũ An nhận ra người con gái cô thương đã không còn nữa....

Kể từ ấy, không ai thấy Vũ An nữa. Người ta khi đến nhà chỉ thấy mỗi bức tranh to lớn ở giữa nhà, xung quanh bao trùm những mảnh vải trắng. Bức tranh vẽ hai người cô gái đang nhìn nhau ở bãi biển. Tất cả công sức vẽ đều đưa vào đôi mắt của hai người. Thật xót xa, thật lạnh lẽo. Bên dưới vẫn còn dòng chữ

"Cảm ơn". Thật khiến người xem khó hiểu, nhưng vẫn thấy day dứt.

2 năm sau. Vũ Thanh dừng lại việc tìm kiếm em gái, anh dần dần tuyệt vọng, lúc đấy anh lại nhận được thư báo của Vũ An. Nội dung bức thư đơn thuần vài dòng

"Tình yêu của người khác có thể sẽ đến. Nhưng tình yêu của em đã chết, không thể đến được nữa. Xin lỗi anh hai vì chưa làm được gì cho anh, mong anh chôn cất em ở cạnh Thuần Nhã và chôn em cùng bức tranh ấy. Em vẫn ở đó, đời này em sẽ chỉ ở ở bên cạnh cô ấy" Vũ Thanh liền dò theo địa chỉ trên lá thư và tìm kiếm cô. Địa chỉ dẫn anh đến một ngôi nhà cổ kính. Một bà lão bước ra, bà ấy là Lily, bà nói

- Cậu đây chắc là Vũ Thanh. Em gái cậu không có ở đây. Con bé chỉ lấy địa chỉ giả mà thôi. Nhưng ta muốn nói cho cậu biết. Em gái cậu đã mắc bệnh ung thư phổi từ nhiều năm trước. Sức sống của con bé thật kiêng cường. Vũ An phải sống để bảo vệ một người. Nhưng người đó lại chẳng vượt qua được, đã đến lúc Vũ An nghỉ ngơi rồi.

Vũ Thanh chết lặng, thì ra anh không phải là người hiểu rõ em ấy nhất, thì ra mối tình này lại trắc trở đến thế, thì ra là em ấy giấu anh. Giấu luôn cả Thuần Nhã, một mình chịu đựng. Vậy mà mấy năm qua anh chẳng biết gì. Vũ Thanh quay về, không làm phiền em ấy nữa, anh chỉ im lặng nhìn bức tranh rồi lên tiếng

- Thì ra em ở đây

Vũ An lúc này khóc như đứa trẻ, như thế bao năm rồi cô mới được khóc như vậy, cô bước ra từ căn hầm dưới cầu thang

- Cuối cùng người sống đến cuối đời "của em" là anh

Vũ Thanh ôm lấy cô

- Xin lỗi em

Cô không nói gì nữa. Chỉ kêu anh về đi. Đôi mắt sâu vô hồn, môi mờ nhạt, nhiều đêm rồi cô không ngủ, không thể ngủ nổi. Vũ Thanh nhớ lại lời của bà Lily, anh đành ra về. Đúng thật, Vũ An đã quá mệt mỏi, không thể cứu vãn được nữa, thì hãy để cô sống với người cô yêu tới cuối đời. Vũ An ngồi trước bức tranh, châm điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh rồi từ từ trút hơi thở cuối cùng.