Một thời gian rất dài từ lúc Thuần Nhã rời đi, Vũ An vẫn thế cô hàng ngày cố gắng sống tích cực nhưng điều quan trọng rằng cô không thể giấu được nỗi nhớ Thuần Nhã, vì nó hiện lên mặt cô rất rõ thậm chí cô còn bị VũThanh mắng vì hậu đậu, người anh trai hiền lành chưa bao giờ lớn tiếng với cô... Cũng đã bảy năm trôi qua cuộc sống của cô vẫn diễn ra như thế vẫn như một lập trình được sắp xếp sẵn không có bất kì sự phá lệ nào, cô bây giờ đã là một cô phóng viên xinh đẹp giỏi giang có thể nói công việc thuận lợi an nhàn không có một chướng ngại nào... hàng ngày cô vẫn đi làm sớm trưa thì nghỉ trưa ở công ty tối về may mắn là có anh trai nấu sẵn thức ăn ở nhà còn hôm nào cô đi công tác thì anh là người phụ cô xách hành lý và đưa cô ra sân bay mọi thứ vẫn diễn ra theo lẽ tự nhiên chỉkhác rằng rất hiếm khi thấy nụcười của cô có thể nói để làm cô cười còn khó hơn cả việc lên mặt trăng...
7:00pm
- Vũ An !! Ra ăn cơm nào.
VũThanh mở cửa thấy cô đang điên cuồng gõ máy dường nhưcô chẳng nghe thấy gì ngoài những tiếng lạch cạch của bàn phím, anh bước tới đánh vào vai cô nói:
- Dạo này em thích ăn đòn nhỉ? Làm gì cũng đợi anh đánh mới chịu tỉnh.
Cô cau mày bảo:
- Em bận lắm, có gì anh nói đi.
- Ra ăn cơm đi.
- Anh ăn trước đi.
- Làm chút bia không?
Cô đột nhiên dừng tay suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy bước ra ngoài.
- Em đi mua bia.
- Được rồi, vậy anh dọn cơm.
Cơm đã dọn, bia cũng được mua về Vũ Thanh khui lon bia đặt vào tay cô hỏi cô rất nhiều về công việc thì đột nhiên cô nắm chặt lon bia hỏi anh:
- Anh nghĩ em có nên đi tìm cô ấy không ?
- Em muốn vậy sao ?
- Vâng, nhưng em không dám tìm.
- Tại sao ?
Cô uống một ngụm bia lấy hơi rồi nói tiếp:
- Em không còn mặt mũi nào nhìn cô ấy cả.
- Hồi đó em không giữ con bé là em sai nhưng bây giờ cả hai đã lớn nên anh nghĩ con bé sẽ hiểu.
Cô suy tư một lúc rồi vứt lon bia vào sọt rác ăn vội cơm và đứng lên vào phòng... Một hồi lâu anh bước vào thì thấy cô đang ở ngoài ban công, anh tiến lại gần hỏi:
- Sao lại hút thuốc ?
Cô hít một hơi nhả ra một làn khói trắng buốt và mùi thuốc nồng nặc, anh cũng lấy trên bàn một điếu rồi châm lửa và bảo:
- Anh nghĩ em nên đi tìm con bé trước khi quá muộn.
- Em sẽ suy nghĩ thêm.
- Trong tình yêu ai lại suy nghĩ nhiều thế.
- Anh muốn em vô tư mà liên lạc với cô ấy sao?
- Đúng vậy! Em phải nắm lấy tình yêu của mình.
Đôi mắt cô hướng về làn khói thuốc trắng xoá cô nhắm mắt thở phù một hơi rồi vứt điếu thuốc và bước vào trong, Vũ Thanh cũng về phòng trước khi về anh không quên cảm ơn vì điếu thuốc...
Cô nằm dài lên giường vẫn theo thói quen cũcô ôm hết đống gối vào người lần này cô không khóc, cô nhớ Thuần Nhã, nỗi nhớ ấy tưởng chừng nhưlớn đến nỗi muốn khóc cũng chẳng khóc được, cô bắt đầu nhớ lại những quãng thời gian trước điều đó làm cô đau đớn hơn nhưng nếu không nhớ thì cô sẽ chết trong sự cô độc mọi thứ xung quanh cô như đang chực chờ để gϊếŧ cô, nỗi nhớ, sự cô độc, những mệt mỏi như đang tranh đua nhau giằng xé cô thì cô được kéo ra bởi một cuộc gọi đến, là Ngọc Nhi.
- Alo!!! Vũ An ơi
- Tôi nghe đây
- Đi du lịch không?
- Sao tự dưng lại rủ đi du lịch.
- Ơ! Chẳng phải tuần trước cậu bảo cậu sẽ đi Mĩ công tác à.
- Ờ thì ...
- Tớ và Đăng Anh sẽ đi cùng coi như đi du lịch...à tớ rủ Vũ Thanh rồi đó~
- Nè! Sao lại tự quyết định thế kia.
- Vậy cậu muốn đi công tác một mình chán chết đấy à hay là cậu muốn tìm ...
- Không có !! Đừng nói bậy.
- Cứ cho là cậu không muốn tìm Thuần Nhã đi nhưng tớ nói rồi tụi tớ sẽ đi cùng.
- Tớ đi công tác làm việc chứ có phải đi chơi đâu.
- Thì cậu cứ làm việc của cậu còn tụi tớ lâu lâu có dịp nên sang đó thăm Thuần Nhã.
- Mọi người định đi tìm thật à.
- Tớ có địa chỉ luôn rồi hehe.
- Sao lẹ vậy ! Cậu tính trước hết rồi à ?
- Đúng vậy đó nên là tụi tớ sẽ đi vì tớ biết nếu cậu qua đó một mình thì một là cậu sẽ tìm cậu ấy rồi lén nhìn chứ không dám bắt chuyện hai là cậu sẽ không tìm.
- Nói tùm lum gì vậy.
- Thôi nói chung là vậy đó tớ cúp máy đây bye bye.
Đôi khi ngay cả cô cũng chẳng hiểu nổi Ngọc Nhi, cậu ấy luôn làm cầu nối cho hai người họ, cậu ấy năng nổ hoạt bát lúc nào cũng bày trò...
Ngọc Nhi vừa cúp máy cô liền thay đổi sắc mặt thở dài một hơi rồi thầm nói:
- Chỉ cần cậu hạnh phúc là tôi yên tâm rồi...