Cả tôi và cậu đều là người tình của nhau đều đến với nhau bằng sự chân thành, tôi đã từng ước mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì gương mặt cậu sẽ hiện ra tôi không dám quên dù là một chi tiết nhỏ.Nhưng khi đến một độ tuổi nhất định tôi đã quên cậu, thậm chí tôi còn chẳng nhớ bản thân mình đã quên đi khuôn mặt cậu từ lúc nào. Mọi phương tiện liên lạc mọi thứ tôi có thể kết nối với cậu đều không còn, có lẽ cậu chặn tôi rồi cũng nên ? Chúng ta ngày đó và chúng ta của bây giờ cũng chẳng khác gì mấy vẫn nhẫn tâm vẫn yếu đuối vẫn không thể nói một câu thương nhau một cách đàng hoàng, nhất định vẫn không chịu cho nhau một cơ hội. Vì lý do gì nhỉ?
***
Trong một đêm mà Vũ An ngồi dậy đến năm sáu lần, cô không thể ngủ nổi với mở suy nghĩ lộn xộn trong đầu thậm chí còn chẳng thể hiểu nổi là do cô mất ngủ hay vì chuyến đi công tác sắp tới hoặc cũng có khả năng là cô sẽ gặp lại người cũ nên nôn nóng không ngủ được chăng ?
Cốc .... cốc
-Em ngủ chưa ?
Vũ Thanh mở cửa thì thầm hỏi cô
-Em chưa, vào đi
-Em không ngủ sao ngày mai dậy nổi, mai bốn giờ là em phải ra sân bay rồi nhỉ ?
-Ờ phải, chỉ là tự nhiên mọi người nói không đi được nên có hơi thất vọng
-Ngọc Nhi và Đăng Anh đã nhờ anh gửi lời xin lỗi đến em rồi, tụi nó bảo sẽ sắp xếp qua đó tụ họp bạn bè với mọi người
-Anh cũng không đi sao ?
Vũ An nhết mép cười trả lời một cách đau khổ
-Cô ấy sợ lạnh, sợ tối thế nên từ đó em đã bắt đầu ghét ban đêm vì nó còn làm em nhớ những người em không muốn nhớ
-Mà ... anh nói cái này
-Chuyện gì ?
-Anh thấy Ngọc Nhi có vẻ thích em !
-Điên rồ thật ! Cô ấy là người giúp em và Thuần Nhã đấy
-Anh không biết nhưng hồi đó lúc biết tin mẹ mất và em cũng biến mất con bé đã chạy đi kiếm vì sợ em làm chuyện dại dột anh còn thấy con bé khóc khi thấy em và Thuần Nhã ôm nhau nữa cơ đấy
Vũ An im lặng lần này cô đứng dậy tiến về phía ban công và châm điếu thuốc, hút vài hơi rồi nói
-À thì mai anh canh thi tụi học sinh nên không đi được, chẳng phải anh nói trước rồi sao?
- Được rồi em hiểu mà
-Sẽ không sao chứ ?
-Chuyện gì ?
-Thuần Nhã...
Vũ An im lặng một lúc đến việc thở cũng khiến cô nặng nề, cô ngồi ngửa ra phía sau hướng về cửa sổ rồi điềm đạm trả lời
-Làm điếu thuốc không ?
Vũ Thanh cười đáp
-Nặng nề đến vậy à? cứ nhắc đến Thuần Nhã là lại châm điếu thuốc
-Phải ! Chẳng muốn nhớ nữa
-Anh còn nhớ lúc trước em rất ghét ban ngày vì trời nắng nóng khó chịu, em ưa ban đêm hơn vì thoáng mát dễ chịu Vũ An nhết mép cười trả lời một cách đau khổ
-Cô ấy sợ lạnh, sợ tối thế nên từ đó em đã bắt đầu ghét ban đêm vì nó còn làm em nhớ những người em không muốn nhớ
-Mà ... anh nói cái này
-Chuyện gì ?
-Anh thấy Ngọc Nhi có vẻ thích em !
-Điên rồ thật ! Cô ấy là người giúp em và Thuần Nhã đấy
-Anh không biết nhưng hồi đó lúc biết tin mẹ mất và em cũng biến mất con bé đã chạy đi kiếm vì sợ em làm chuyện dại dột anh còn thấy con bé khóc khi thấy em và Thuần Nhã ôm nhau nữa cơ đấy
Vũ An im lặng lần này cô đứng dậy tiến về phía ban công và châm điếu thuốc, hút vài hơi rồi nói
- Dù có chuyện gì đi nữa thì cô ấy là người bạn tốt nhất của em. Anh đừng nói lung tung không khéo Ngọc Nhi nghe được rồi mắng cho
Vũ Thanh tiến lại gần đập vào đôi vai gầy cứ tưởng tượng rằng anh có thể đánh gãy vai CÔ
-Em ốm đi nhiều đấy đυ.ng vào em anh còn sợ làm gãy cả xương, dừng việc hút thuốc lại đi và bớt cáu gắt nữa
- Được rồi ! Anh về ngủ được rồi đấy
-Không cần em đuổi anh tự về !!!
***
Vũ An kéo đống hành lý bước ra khỏi sân bay, cô bắt đầu lên taxi và đến ngôi nhà dành cho nhân viên đi công tác. Vừa chất đống hành lý lên phòng cô vỗi vã viết một lá thư để lại ở phòng khách rồi ra ngoài. Trong thư viết những dòng chữ tiếng anh rất ư là xấu:)). (Au cũng viết chữ xấu~+3+).
“Chào bạn ở dưới nhà, tôi là khách mới chuyển đến và sẽ ở đây khá lâu nên mong nhận được sự giúp đỡ"
Vốn tiếng anh của Vũ An khá tốt nhưng chữ thì vô cùng xấu, cô vội vã ra ngoài và đến một cô nhi viện nơi mà cô sẽ đến phỏng vấn và chụp ảnh.
-Cô đi đường mệt chứ ?
Giọng nói trầm ấm ngọt ngào của một người phụ nữ tên Alva
-Tôi không sao
-Cô dùng nước trà nhé
-Cảm ơn bà
Vũ An trầm ngâm nhìn ra sân nơi đám trẻ con đang chơi với một cô gái trẻ trạc tuổi cô, Vũ An hỏi:
-Cho tôi hỏi cô ấy là ai vậy ?
-Cô ấy là một hoạ sĩ trẻ rất thích trẻ con, cô ấy cũng là người Việt Nam
-Thật sao ? Trùng hợp thật đấy trước khi qua đây tôi cũng được nhận sẽ phỏng vấn cô ấy
-Đúng vậy, cô ấy đã đến đây làʍ t̠ìиɦ nguyện một tuần ba lần và đã được một năm rồi
-Cho tôi hỏi cô ấy tên gì thế ?
-Tên cô ấy là Xavia
-Tên đẹp thật
Vũ An đứng dậy tiến ra phía sân vườn gọi nhẹ một tiếng
-Chào cô Xavia !
Cô gái trẻ quay sang, họ nhìn nhau ngạc nhiên nhận ra nhau không nói lời nào cho đến khi cô gái trẻ thốt lên
-Vũ An?