Hôm Nay Em Không Đến

Chương 11: Bình Nguyên

Cốc...cốc

-Thuần Nhã cậu dậy chưa, tôi nấu đồ ăn sáng rồi ra ăn nhé

Thuần Nhã hé mắt những tia nắng vàng rọi vào mắt cô làm cô thức giấc, có vẻ đêm qua cô không ngủ thật vẻ mặt mệt mỏi cơ thể cô yếuớt, mở cửa phòng thì đã thấy Bình Nguyên đang loay hoay dọn đĩa ra bàn, cô khá ngạc nhiên khi một người con trai lại có thể nấu nhiều thức ăn đến vậy. Cô bước đến vịn vào ghế chưa kịp nói gì thì Bình Nguyên đã lên tiếng nói

-Bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày nên chúng ta không được bỏ bữa

Anh quay người lại nhìn cô cười tươi rồi bước tới ấn cô vào bàn ăn:

-Nào ! Cậu ăn thử đi

Cô nhấc cái thìa mà anh đã đặt vào tay cô dùng lần lượt từng món cô thoáng nghĩ mùi vị của từng món ăn rất giống với bữa ăn mà hôm đó cô dùng ở nhà Vũ An

-Là cậu nấu tất cả chỗ này sao?

-Ừ! Không hợp khẩu vị sao

-À không phải rất ngon mùi vị này rất quen thuộc làm tớ nhớ đến ...

-Nhớ ai vậy

-À không chỉ là người quen thôi

-Là cái người mà cậu đã khóc hôm qua sao?

Thuần Nhã bất ngờ buông thìa xuống đặt mắt vào anh hỏi

-Sao cậu biết

-Tôi đã nghe hết

-Haha nhưng tôi không nói gì đâu lúc mới sang đây tôi cũng khóc vì nhớ gia đình

-Vậy sao

Thấy cô có vẻbuồn anh ra sức an ủi

-Tôi đưa cậu đến khu vui chơi. Đi không ?

-Ừ

Nhìn qua có vẻcô là người ít nói đôi mắt sắt lạnh thể hiện được có chút gì đó khó khăn trong cuộc sống cô

-Chúng ta đi bộ hay taxi ?

Bình Nguyên cố gắng nói nhiều nhất có thể để giúp cô thoải mái hơn

-Tôi muốn đi bộ

-Cũng được

Một quãng đường dài cô không nói gì anh cũng không biết nên làm sao,bầu không khí trở nên ngột ngạt đến khó chịu

-Tại sao cậu lại sang Mỹ

Bình Nguyên lên tiếng trước

-Đôi khi chúng ta quyết định đến một nơi nào đó chỉ để đối phương giữ mình lại và cũng chỉ muốn biết mình có thật sự quan trong với họ hay không

-Vậy... cậu bạn kia không cản cậu đi sao?

Bình Nguyên tò mò hỏi

Thuần Nhã cười lắc nhẹ đầu đưa hai tay vào túi áo nói tiếp

-Cậu ta sao ? Nội tâm cậu ấy rất phức tạp đôi khi tôi cũng không biết cậu ấy đang nghĩ gì

-Cậu không cần nghĩ đã yêu rồi thì cứ suy nghĩ thoải mái vào... đôi khi đơn giản một chút sẽ đỡ mệt hơn đấy

-Thật sao...

-Chúng ta tới rồi !!!

Bình Nguyên hăng hái nắm vội tay cô chạy vào bên trong, vừa chạy anh vừa nói

-Ngày mai chúng ta phải đến lớp rồi nên hôm nay phải chơi cho đã

Bình Nguyên rủ cô chơi tàu lượn siêu tốc... Thuần Nhã cười lớn ra vẻt rêu đùa

-Cậu chắc muốn chơi chứ?

-Tớ chắc chắn !

- Được !

10 phút sau, cuối cùng cũng tới lượt họ

-Aaaaaaa......

Bình Nguyên nắm chặt tay cô la hết sức có thể ngược lại Thuần Nhã không chút cảm xúc. Vốn vĩnhững trò này chẳng nhầm nhà gì với cô. Tàu cuối cũng dừng lại anh vẫn nắm chặt tay cô thở hổn hển... cô cười nói

-Cậu làm trò cười cho tôi xem sao

-Nè… tôi sợ thật đấy!

-Vậy sao còn đòi chơi thế?

-Đây là lần đầu tôi chơi cái này đấy

-Lần đầu ?

Họ đến ghế ngồi anh đưa cô lon nước ngọt rồi từ từ hạ giọng nói

- Bố mẹ tôi đều là những người rất thành công họ là viện trưởng của một bệnh viện lớn... từ nhỏ tôi đã phải sống với nội họ chưa bao giờ quan tâm tôi như những gì họ nói. Bố tôi từng hứa sẽ dẫn tôi đi khu vui chơi lúc đó tôi 5 tuổi đến bây giờ ôngấy vẫn chưa làm vì ông ấy đã quên rồi nhưng tôi đây vẫn nhớ. Họ đi làm từ sáng sớm về lúc nửa đêm có hôm tôi chẳng thấy họ đâu. Trên bàn ăn của chúng tôi luôn luôn là thảo luận về đề tài học vấn công việc họ thật sự không biết tôi đang nghĩ gì. Đến năm ngoái người thân nhất của tôi là nội cũng bỏ tôi từ ngày bà mất tôi vẫn sống trong căn nhà ấy lãnh lẽo rất cô độc nên tôi quyết định sang Mỹ học đổi môi trường sống cũng tốt... còn gia đình của Thuần Nhã thì sao ?

-Họ mất hết rồi ! Tôi sống với dì từ nhỏ ông bà tôi cũng chẳng còn . Bố mẹ tôi bị tai nạn xe khi đang trên đường đi đón tôi

Cả hai im lặng Bình Nguyên lúc này đã hiểu được hoàn cảnh của cô anh không nói gì chỉ im lặng ở bên cô cả hai an ủi lẫn nhau sang sẻ cho nhau những nỗi buồn, giữa chốn lạ lẫm này có một người cùng ngồi, cùng im lặng thôi cũng đủ bình yên dù họ không nói gì mà cũng chẳng cần nói gì chỉ cần bên cạnh thôi cũng thấy nhẹ nhõm được phần nào.