Tiếng bước chân gấp gáp đôi chân nhỏ của cô bé 15 tuổi đang cố gắng níu giữ tình yêu đời mình, những bước chân đi ngang con hẻm cũ dẫm lên những cành lá khô héo úa. Hôm nay là ngày Thuần Nhã đến lớp bữa cuối để chào tạm biệt, sắp tới cô phải lo hồ sơ hành lý nên sợ không có thời gian và hơn thế nữa là cô muốn nghe Vũ An giữ mình lại hay hứa sẽ đợi cô về cô hy vọng đến độ chẳng chợp mắt được tí nào cả người cô mỏi mệt, nỗi nhớ của cô dành cho Vũ An quá dài rộng mấy ngày nay Vũ An đều nghỉ học cô đến nhà tìm cũng không thấy ai cô nghĩ Vũ An đang tránh mặt, cô đang cố tình tránh né tránh câu hỏi ngày hôm đó...
Sáng hôm đó là ngày thi môn cuối cũng là môn quan trọng vừa làm bài xong Thuần Nhã gọi cô lên sân thượng của trường. Vũ An bước đến những cơn gió lạnh thổi qua mái tóc dài thướt tha dáng người gầy gầy ốm yếu đang đứng giữa tiết trời của ngày cuối năm ... có một chút lạnh một chút cô đơn và một chút khó xử không biết khi nào mà khoảng cách giữa cô và Thuần Nhã lại dài đến thế, những ngày qua cô phải tận mắt nhìn mẹ mình vật vã với những cơn đau của căn bệnh quái ác anh hai thì bận rộn với việc vừa học vừa làm những thứ đó khiến tim cô đau nhói, cô thương mẹ cô thương anh và cô còn thương dáng người bé nhỏ đang đứng trước mặt mình..... Sắp tới cô dự định sẽ nghỉ học đi làm thêm tương lai của cô vẫn chưa biết rõ nên sao dám giữ Thuần Nhã ở lại có lẽ để cô đi là quyết định sáng suốt nhất của Vũ An nếu cô đi cô sẽ có cuộc sống mới tốt đẹp hơn được thoả mãn với ước mơ hoạ sĩ cả đời cô không cần lo nghĩ gì nhiều, Vũ An không biết cô cũng thích mình Vũ An nghĩ cô muốn được giữ lại là vì không nỡ bỏ lại người bạn thân này, một hai người bạn làm sao quan trọng bằng tương lai ở phía trước...nhưng cô đến là để nói rằng mình sẽ đợi Thuần Nhã về...
- Tôi sẽ không về nữa... Ở Mỹ cuộc sống rất tốt tôi muốn bắt đầu đam mê ở một nơi như thế.
Thuần Nhã vẫn nói trôi chảy như một cổ máy đã được lập trình cô nhất quyết không quay người lại dù Vũ An có gọi...
- Ở đó thật sự tốt hơn ở đây sao??
- Đúng vậy ... mọi thứ đều tốt.
- Vậy cậu đi đi.
Thuần Nhã giật mình nắm chặt tay kìm hai hàng nước mắt muốn rơi cắn chặt đôi môi cả người cô run rẩy ... trong phút chốc cô lấy lại bình tĩnh quay người lại cười thật tươi nói lời tạm biệt...
Vũ An nhìn gương mặt tươi cười của cô trong đầu thoáng nghĩ "Đúng như dự định cậu ấy muốn đi thôi thì mình chịu đau để cậu ấy hạnh phúc cũng chẳng sao".
Vũ An cười tươi vòng hai tay sau lưng bấu mạnh vào nhau cô quay người vừa đi vừa ôm lòng ngực cô cắn chặt hai hàm răng nước mắt cũng cứ thế tuông rơi ...
Đợi bóng Vũ An đi khuất cô ngồi bệnh xuống đất nắm chặt hai tay, cô khóc rất lớn cô kêu gào trong đau khổ.
- Vũ An ngốc tôi nói vậy là muốn biết cậu có thích tôi không bây giờ thì tôi biết rồi cậu chẳng có tí tình cảm nào với tôi cả cậu không giữ tôi... cậu cũng không hỏi lý do tại sao tôi làm thế.
Cô vừa nói vừa ôm chặt đầu gối vào ngực cô cứ khóc cứ ngồi lì ở đấy mặc cho gió lạnh thổi vào người cô run rẩy vì lạnh cô hy vọng Vũ An sẽ quay lại đến khi trời bắt đầu tối cô mới đứng dậy phủi bụi phía sau người từ từ đi xuống...
Lúc Vũ An bước xuống cô định sẽ ngồi đấy đợi Thuần Nhã nhưng Vũ Thanh chạy tới kéo cô đi nói cô vào bệnh viện gấp mẹ có chuyện rồi mọi thứ trong đầu hai anh em đều rối tung cô không phân định được gì nữa...
- Ở bên đấy tốt lắm tớ vừa tìm được trường rồi nên các cậu đừng lo.
-Thích thật đấy chắc cậu mong chờ lắm nhỉ cậu thích vẽ đến vậy mà qua đó có rất nhiều cơ hội cho cậu.
- À...ừ.
Tiếng trò chuyện rom ran của Thuần Nhã cùng với mấy bạn trong lớp Vũ An đã nghe nhưng cô không vào cô nấp sau cánh cửa rồi chạy ra ghế đá phía sau trường Đăng Anh và Ngọc Nhi biết nên chạy theo.
- Vũ An đợi đã!!!
Cô đứng lại ngồi xuống ghế đá đung đưa chân qua lại.
- Sao không chịu giữ Thuần Nhã lại!?
Ngọc Nhi thơ hổn hển hỏi.
- Giữ sao được ? Lúc nãy các cậu cũng nghe rồi cậu ấy muốn đi... không thể vì tớ mà ở lại được vậy chẳng khác nào tớ là kẻ ác...
Vũ An ngước mặt cười nhẹ đáp.
- Cậu ấy nói đúng đấy với lại chúng ta đâu biết cậu ấy có thích Vũ An không... nên kết thúc sớm đi.
Đăng Anh dựa vào tường thở dài nói.
- Không nói sao biết được, sao cậu không tỏ tình đi, đợi cái gì nửa.
Ngọc Nhi ngồi xuống hỏi.
- Bây giờ tỏ tình chỉ khiến cậu ấy phải suy nghĩ nhiều thôi thà để cậu ấy ghét tớ đi với lại nếu nói cậu ấy không đồng ý thì sau này làm sao làm bạn được đây không phải cuộc tình nam nữ bình thường không có điều gì chắc chắn cả.
- Cậu suy nghĩ vậy là chính chắn lắm, thôi được rồi vào lớp đi.
Đăng Anh nói.
- Không tớ về đây ... hôm nay tớ phải vào viện lo cho mẹ, Vũ Thanh đi làm thêm rồi tiền viện phí ngày càng nhiều nên tớ đi trước đây.
______
- Cậu tới trễ thật người ta sắp ra về cậu mới vào.
Ngọc Nhi nói.
-Tớ chỉ muốn tới nhìn mặt cậu ấy thôi nếu tới sớm gặp mặt không biết nói gì nên đợi giờ này tới.
-Thôii đi đi kẻo trễ.
-Được rồi!!!
Vừa bước ra cổng thấy xe của Thuần Nhã trước cổng trường, cô ấy cũng vừa bước ra hai người họ nhìn nhau những nỗi buồn hiện rõ mồn một trong mắt họ Vũ An im lặng không nói gì, Thuần Nhã bước lên xe, xe chạy khuất xa một đoạn đường dài Vũ An vẫn đứng đấy nhìn.
- Tạm biệt! Tôi sẽ không nói mình thích cậu tôi hứa đấy nhưng sau này nếu có cơ hội gặp lại nếu chúng ta vẫn nhớ nhau vẫn nhận ra nhau tôi vẫn còn thương cậu thì tôi chắc chắn sẽ nói ra tình cảm của mình còn bây giờ thì không được tôi sẽ làm kẻ ác nếu điều đó khiến cậu hạnh phúc nhưng bắt tôi làm kẻ lương thiện nhưng phá hoại hạnh phúc của cậu thì tôi sẽ không làm... tình cảm này tôi đành cất đi vậy ...
Vũ An thầm nói trong lòng cô quay đi ánh mặt trời lặn dần chiếu rọi bóng dáng cô, dáng người ôm yếu nhưng đủ sức ôm ai đó vào lòng cô gồng mình bước từng bước nặng trĩu tiếng chuông trường báo hiệu giờ ra về những tiếng chuông vang lên từng hồi một như một lời an ủi nhỏ cho cô, cô ôm hai tay vào người bước đi trong cơn gió lạnh những bước chân rải đầy sự cô đơn và đau khổ.