7:00am
- Có hẹn sao ? Ăn mặc đẹp thế kia ?
Mẹ Vũ An lên tiếng
- Dạ vâng hôm nay con có hẹn đi ăn với Thuần Nhã.
- Con bé hôm trước ấy hả?
- Vâng! Con đi đây.
Vũ An chạy một mạch ra cổng nhà tới ga tàu điện thì thấy Thuần Nhã đang đứng đợi.
Trời cũng trở lạnh Vũ An bước tới nắm tay cô xoa nhẹ vào hai mu bàn tay rồi cho vào túi áo cô. Cả hai bước lên tàu điện chuyển tàu chạy nhanh thật nhanh băng qua những hàng cây những ngôi nhà cảnh vật khiến người khác phải nao lòng, đột nhiên Thuần Nhã kéo tay áo Vũ An hỏi:
- Sau này tớ muốn đến đây sống.
Thuần Nhã chỉ tay ra phía cửa sổ Vũ An nhìn theo hướng tay của cô những ngôi nhà thưa thớt nhau nằm trên một cánh đồng xanh bất tận quả thật rất bình yên.
- Vậy sau này chúng ta sẽ xây nhà ở đây.
Vũ An cười nhẹ áp đầu vào cửa kính suy tư một lúc rồi bất ngờ khi Thuần Nhã hỏi.
- Sau này nếu tớ không thể thực hiện được ước mơ của mình nữa không còn sức để theo đuổi đam mê thì cậu sẽ về đây ở với tớ không?
- Nói gì thế ? Tôi đã nói là chúng ta sẽ cùng ở rồi mà. Tôi sẽ đi theo cậu suốt đời
Thuần Nhã tựa đầu vào vai cô một cách tự nhiên không báo trước vẻ mặt hai người họ bình yên một cách lạ thường xung quanh họ toả ra một thứ gì đó ấm ấp cứ như đối với họ khoảnh khắc này là vĩnh cửu họ không đòi hỏi gì thêm.
"Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ hạnh phúc rồi nhỉ?" Suy nghĩ thoáng qua của Vũ An.
"Không nói yêu nhau mà chỉ nói sẽ ở cạnh nhau suốt đời."
Xuống khỏi tàu điện cả hai bắt đầu nắm tay nhau đi đến những quán ăn ngon chụp những tấm ảnh đẹp cả ngày dài cả hai chỉ dành thời gian cho nhau. Bỗng có tiếng điện thoại vang lên....
- Vũ An về nhà ngay mẹ nhập viện rồi Vũ An giật thoát người nắm vội tay Thuần Nhã đến tàu điện.
- Chuyện gì thế?
- Không có gì đâu nhà có chút chuyện nên để bữa khác đi vậy
- Ưʍ..ừ vậy cuối tuần này tụi mình đi dạo phố buổi tối nha
- À... ừ ý hay đấy Kết thúc buổi đi chơi Vũ An đành để Thuần Nhã tự về còn cô thì chạy ngay đến bệnh viện.
- Anh hai!!! Mẹ bị sao vậy ?
Vũ An nắm hai tay anh lay người hỏi.
- Mẹ bị ung thư... bác sĩ nói gì anh không hiểu nhưng anh chỉ biết là mẹ có thể sống dài lắm là 2 tháng nữa.
- Anh biết lâu rồi đúng không?
Vũ An cố lấy lại bình tĩnh hỏi anh.
- Lúc anh hỏi mẹ thì mẹ bảo mẹ đang điều trị sẽ sớm hết nên dặn anh đừng nói với em nhưng bây giờ bác sĩ nói mẹ bị bệnh từ khi sinh em rồi đến bây giờ thì đã không kịp nữa.
- Anh hay thật? Anh cũng thừa biết mẹ hay nói dối từ trước tới giờ mẹ luôn nói dối anh em mình !! Mẹ đi làm thêm thì mẹ nói dối rằng qua nhà bạn !!! Mẹ bị người khác mắng thì lại về tỏ ra bình thường.
Vũ An bấn loạn suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu rối tung lên cô hết lần này đến lần khác trách anh vì cô sợ cô sẽ khóc nên cô dùng cách cọc cằng để kìm nước mắt lại. ...
- Anh xin lỗi.
- Vào lo cho mẹ thôi ở đây cũng không giúp được gì.
Những ngày sau cô đều nghỉ học Thuần Nhã đến tìm nhưng không thấy ai ở nhà. Cô cũng muốn bàn bạc với Vũ An về việc mình sẽ đi du học nhưng lại không liên lạc được với cô nên đành để cuối tuần đi mua sắm rồi sẽ nói. Đến ngày đó Vũ An vẫn không quên hẹn nhưng mọi thứ lại nằm ngoài dự đoán của Thuần Nhã tâm trạng Vũ An không tốt không khí căng thẳng giữa hai người. Để rồi sản sinh ra một khoảng cách vô cùng lớn... để rồi Vũ An không giữ được cô cả hai có quá nhiều cảm xúc đan xen khó lòng mà bày tỏ với đối phương ... cứ thế họ mất nhau.
Đến ngày Thuần Nhã ra sân bay Vũ An vẫn đến nhưng chỉ đứng ở một góc nhìn không dám đối mặt không lên tiếng chỉ im lặng một lúc rồi bước tới đặt một chiếc hộp nhỏ vào tay cô dặn cô sang đó rồi hẵng mở còn dặn dò cô đủ thứ... những gì cả hai nên nói cũng đã nói ra hết chỉ có mỗi câu yêu nhau là vẫn chưa dám mở miệng vẫn cố an ủi nhau bằng mở cảm xúc sẵn có không dám tiến cũng chẳng dám lùi cứ thế đứng nhìn bóng dáng đối phương xa dần xa đến độ chẳng thấy được nữa.
Là hèn nhát ! Là ngu ngốc!