Sáng mùa đông mưa nhẹ những cơn gió luồng qua các ngóc ngách của thành phố Thuần Nhã vốn rất sợ lạnh chẳng vui vẻ gì khi có ai đó lại rủ cô ra đường dạo vào những ngày cuối năm này nhưng đã lỡ hứa nên đành đi vậy.
Vũ An đứng trước cửa đợi miệng thở phù ra khói đưa hai tay vào túi áo dựa lưng vào tường cô nhìn thẳng ra phía đằng xa mặt không chút cảm xúc như có cái gì đó đang giằng xé trong tâm can cô một mớ suy nghĩ hỗn độn cứ như đang kéo tâm trạng cô đến khi Thuần Nhã bước ra khoác nhẹ vào tay cô lúc đó Vũ An mới tỉnh. Hôm nay hai người đi mua sắm con đường cuối năm quả thật rất vắng vẻ vì không ai chịu ra đường vào những ngày này Vũ An đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay cô đưa vào túi áo siết nhẹ thở một hơi dài rồi quay sang dùng tay kia xoa vào đầu cô cả hai nhìn nhau cười nhưng nụ cười của Vũ An lại là một nụ cười đau khổ còn của cô là một nụ cười luyến tiếc. Giữa họ đã tồn tại một khoảng cách vô hình nhưng không ai biết mỗi người đều có một nỗi buồn riêng họ luôn cố né ánh mắt của đối phương vì sợ bị dò xét cũng không ai hỏi cũng không ai chịu nói. Suốt một chặn đường dài không ai nói lấy một câu không biết từ bao giờ mà Vũ An ít nói đến thế.
- Tớ mệt rồi, tớ về trước.
Thuần Nhã dừng chân cuối đầu lấy tay ra khỏi túi áo cô.
- Tôi đưa cậu về.
Vũ An ngồi xuống cố nhìn vào khuôn mặt của cô rồi xoa vào đầu hỏi:
- Tôi cõng cậu?
Thuần Nhã gật đầu ngoan ngoãn leo lên lưng cho cô cõng về hai tay cô ôm lấy cổ Vũ An vùi mặt vào vai cô nước mắt cứ vậy mà rơi nhưng cô không muốn cho Vũ An biết, cô ôm chặt lấy Vũ An tựa đầu vào vai cô lén nhìn khuôn mặt thanh tú của Vũ An đôi chân mày cau lại ánh mặt lộ rõ sự buồn phiền, đi một lúc Vũ An dừng chân.
- Có chuyện gì vậy?
Vũ An đã nắm được tình hình khi vừa đón nhận được nụ cười của cô.
- Tôi sẽ đi Mỹ.
Thuần Nhã buông tay leo khỏi lưng cô, cô đứng sững người hai tay nắm chặt đợi Thuần Nhã nói tiếp.
- Tôi sẽ qua Mỹ học 5 năm.
Vũ An im lặng không nói gì cô bình tĩnh tiến lại gần ôm chặt Thuần Nhã cô ôm vừa vặn thân hình nhỏ bé những giọt nước ấm ấm rơi lên tóc Thuần Nhã, Vũ An vùi đầu vào mớ tóc cô ngửi thật kĩ mùi hương.
- Tóc cậu hôm nay rất thơm.
Vũ An buông ra nắm tay cô đi tiếp, Thuần Nhã sững sờ khi cô không nói gì rồi đột nhiên buông tay ra.
- Sao không kêu tôi ở lại?
- Khi nào cậu đi.
- 1 tháng nữa.
- Tôi muốn dành thời gian cho cậu nên đừng cãi nhau.
- Cái tôi cần không phải cậu dành thời gian cho tôi.
Thuần Nhã hét lớn rồi chạy đi cô đứng im, bất lực không làm gì cơ thể cô cứng đơ không còn sức lực để đuổi theo Thuần Nhã cứ thế từng cơn gió thổi ngang người cô lạnh buốt, lạnh đến thấu xương cô không khóc nổi cứ đứng ở đấy một lúc lâu mới có sức để đi, cô muốn về nhà nhưng không hiểu sao trong vô thức cứ thế cô đến nhà Thuần Nhã.
Đã trễ rồi cả căn nhà đều tắt hết đèn phòng của Thuần Nhã cũng thế Cô đứng dưới nhà. Cô đang khóc Thuần Nhã ngồi trên phòng cô cũng đang khóc.
Cô bỏ về đến nhà thì thấy Vũ Thanh đứng trước cửa đợi hai anh em họ ngồi ngoài sân trò chuyện
- Mẹ sao rồi ?
Cô đột nhiên lạnh lùng trong lời nói kèm tiếng thở dài.
- Mẹ ngủ rồi, Cãi nhau à?
- Ừ, cô ấy nói cô ấy đi Mỹ học.
- Sao em không giữ lại.
- Cô ấy là viên ngọc sáng xinh đẹp gia đình có điều kiện không thể ép cô ấy ở lại vì em được.
- Vậy thì hai đứa cứ học, đợi cô ấy về thì tính tiếp đâu cần em lạnh nhạt thế.
Mẹ cô được chuẩn đoán là mắc bệnh ung thư từ khi mới sinh cô vì nhà cũng khó khăn nên mẹ cô giấu đến giờ vì mọi chuyện trễ rồi mẹ cô chỉ sống được 1 năm nữa. Vũ Thanh cố trấn an cả nhà, anh bĩnh tĩnh hết mức anh không khóc không làm loạn như cô anh đảm đương hết mọi việc trong nhà Vũ An cũng ít nói hơn.
Chỉ có cô mới thấy được anh đang kiềm chế như nào cũng chỉ có anh mới thấy được cô đau khổ biết bao, anh đứng lên vỗ nhẹ vào lưng nói cô vào nghỉ sớm. Anh vừa đi cô thu hai đầu gối vào người cô không khóc không làm gì chỉ ngồi đó nhìn mãi lên trời, cau mày nắm chặt tay trời bắt đầu trở lạnh hơn khi về đêm trái tim cô mệt mỏi rã rời ngồi một lúc cô đứng lên trở người đi vào nhà. Vào thì thấy Vũ Thanh vẫn đứng đó quan sát cô nãy giờ anh không làm gì chỉ nói hai anh em cô hãy cố lên cười nhẹ rồi đi vào trong.
Cô thở nhẹ cảm thấy vẫn còn có chỗ dựa cười đáp lại rồi quyết định mai sẽ nói rõ với Thuần Nhã.