Hôm Nay Em Không Đến

Chương 5

Buổi sáng chủ nhật ngày 20-9 thời tiết hôm nay se se lạnh, đã bắt đầu vào mùa thu rồi nhỉ lá trên mấy cái cây trong vườn nhà cũng đã bắt đầu rụng. Vũ An đang ngồi thẩn thờ ngoài cửa sổ ngắm những chiếc lá từ từ rơi đã bắt đầu trở thành thú vui của cô.

Hôm nay Vũ Thanh cùng mẹ đi đến siêu thị mua ít đồ, anh luôn là người đàn ông mẫu mực nên hàng xóm đã quen với hình dáng người con trai cao lớn xách đồ giúp mẹ chỉ có Vũ An là lười biếng những ngày se lạnh như vầy có cho tiền cũng đừng mong cô ra khỏi nhà, cuộc sống của cô vào những ngày cuối tuần chỉ có quanh đi quẩn lại với mấy việc ăn với ngủ còn bài tập thì đừng mong cô sẽ đυ.ng tới. Đang ngồi trùm chăn nhìn ra cửa sổ thì tiếng điện thoại reo lên, việc bước xuống giường với lấy cái điện thoại là một quá trình cô cùng gian nan của cô cho tới khi cô thấp thoáng thấy được tên người gọi đến " Thuần Nhã" miệng cười tươi mắt mở to cô tung chăn ra khỏi người với lấy cái điện thoại và áp lên tai nghe. Một giọng nói trầm ấm cứ như đang sưởi ấm màng nhĩ cô trong thời tiết như vậy.

- Cậu ra mở cửa đi ngoài này có gió lạnh.

Mắt Vũ An sáng rực cô vơ vội cái áo khoác mặc vào lấy chùm chìa khoá trên bàn lao ra mở cửa, Thuần Nhã ngây ngô với chiếc đầm hoa dài ngang đầu gối cùng với cái áo khoác mỏng trên tay cầm một hộp bánh đứng trước cửa cô bực nhọc hét:

- Cậu không định cho tớ vào nhà sao lạnh chết mất!

Vũ An giật mình cuối cùng cũng hoàng hồn sau khi nghe cô hét vào mặt.

- Trời lạnh vậy sao cậu không mặc thêm áo.

Vũ An vừa nói vừa pha một tách trà hoa cúc ẩm đặt ly trà lên bàn cô vội mở lò sưởi rồi ngồi xuống.

- Tớ không nghĩ mùa thu năm nay lại lạnh đến vậy gần đến nhà cậu trời mới bắt đầu nổi gió chả nhẽ cậu bắt tớ quay lại nhà lấy thêm áo.

Mặt Thuần Nhã nhìn chầm chầm vào cô khiến cô đỏ cả mặt. Nói nãy giờ Thuần Nhã quên hỏi nhà cô sao hôm nay không có người, cô cười nói anh trai và mẹ ra siêu thị rồi lát nữa về. Thuần Nhã bày bánh ra đĩa bảo đây là bánh cô làm đợi mẹ và anh trai cô về rồi cùng ăn. Nhìn thoáng một cái Vũ An thấy trên tay cô có vết bỏng chắc trong lúc làm bánh vụn về không để ý nên bị bỏng tay cô nắm tay Thuần Nhã nhăn nhó hỏi:

- Sao bị bổng không bôi thuốc để vậy nó thành sẹo rồi xấu.

- Nhà không thuốc định đi đến nhà cậu trên đường ghé mua mà không thấy tiệm thuốc tây nào hết.

- Giải thích chi dài dòng vậy, uống trà đi tớ đi lấy thuốc.

Cô đem tuýt thuốc nhỏ ra đặt lên bàn kéo tay Thuần Nhã về phía mình cô lấy tay xoa nhẹ nhè thổi phù vào vết bỏng rồi từ từ bồi thuốc vết bỏng thật không nhỏ sau này thành sẹo sẽ rất xấu cô đưa tuýt thuốc cho Thuần Nhã cho vào túi bao cầm về bôi cho mờ sẹo.

Vũ An xoa đầu cô bảo tay chân đã vụn về thì sau này phải cẩn thận không khéo lại bị thương. Thuần Nhã đỏ bừng mặt cô cảm nhận được sự ấm áp từ cái xoa đầu đó của Vũ An, cô bảo:

- Vũ An đang lo lắng cho mình đúng không.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía Vũ An không biết từ khi nào mà hai người lại sát gần vào nhau đến vậy gần đến nỗi chỉ cách một gang là có thể chạm môi nhau. Vũ An đưa hai tay lên ôm mặt của cô ghé sát nói thì thầm chỉ cho mỗi mình cô nghe:

- Tất nhiên, lo lắng muốn chết mất.

Nói xong Vũ An buông tay véo nhẹ vào má cô nói

- Sau này không được làm người ta lo lắng nữa nếu không tôi sẽ véo má cậu mỗi ngày.

Thuần Nhã cười lớn chạy nhào tới nói:

- Người ta là ai? Người lo lắng cho cô là Vũ An mà~

Thuần Nhã nhào đến khiến cô bất ngờ đỡ không nổi cả hai ngã xuống sàn, cô nằm vừa im trên người Vũ An mặt hai người đỏ như gấc. Cô đứng lên đỡ Vũ An dậy, cùng lúc đó Vũ Thanh về đến nhà, thấy anh về Vũ An hỏi mẹ đâu, anh nói mẹ ghé nhà dì 2 chơi rồi anh xách đồ về trước còn bảo anh em cô hôm nay tự lo bữa tối, đột nhiên Thuần Nhã chạy ra giựt lấy túi đồ bảo tối nay cứ để cô nấu hai anh em cô cứ ngồi đấy đợi.

Vũ An dòm lên đồng hồ cũng bất ngờ mới đây đã 6h chiều rồi đành mời cô ở lại dùng bữa cùng. Bữa tối của 3 người vô cùng vui vẻ tay nghề của Thuần Nhã không chê vào đâu được những món cô nấu đều rất ngon. Dùng bữa xong Vũ An bảo anh trai đi đón mẹ còn cô lấy xe đạp chở Thuần Nhã về. Cô chở Thuần Nhã đi trên con xe nhỏ chạy ngang qua những hàng quán, hai tay cô luồng lên trước ôm chặt eo Vũ An, cứ thế cô chạy một mạch về đến nhà Thuần Nhã, hai người chào tạm biệt nhau đợi cô vào nhà rồi Vũ An mới chịu quay đầu xe về.

Về đến nhà thấy Vũ Thanh đứng trước cửa đợi, anh nói mẹ về rồi đang ở trong phòng, bảo cô đưa xe cho anh anh dắt vô giúp, anh còn quay lại bảo cô mối quan hệ giữa cô và Thuần Nhã có vẻ tốt. Cô ngượng mặt nói cũng chẳng có gì, anh không quên xoa đầu cô nhắc nhở cô làm gì cũng nhớ phải tự bảo vệ mình, trong mắt anh đang có gì đó khiến cô cảm thấy khó chịu.

- Anh muốn khóc?

Cô bất giác hỏi câu hỏi của cô khiến anh nhận ra từ trước tới giờ chỉ có cô là có thể nhìn thấu tâm tư của anh, hai anh em họ vốn từ nhỏ đã nương tựa vào nhau cùng hứa với nhau rằng sau này không được giấu bất cứ chuyện gì.

Anh định hỏi cô câu hỏi hôm đó mà cô ngủ quên khônh nghe thấy

- Lỡ mẹ mất thì em tính sao?

Anh định hỏi như thế nhưng cổ họng anh nghẹn cứng lại nước mắt trào ra cứ thế anh cố giấu anh quay đầu vào trong nhà, đi một bước thì Vũ An nắm áo anh lại, anh quay qua cười một nụ cười hiền từ bảo cô vào nhà nhanh kẻo lạnh.

- Anh giấu em?

Cô hỏi với đôi mắt hoài nghi, nhìn ánh mắt ngây thơ của cô anh không nỡ nói ra mà mẹ cũng cấm anh nói.

Tính khí Vũ An từ nhỏ rất dễ kích động mặc dù cô thẳng thắng yêu ghét luôn rõ ràng cô không thích làm người khác hiểu lầm ý của cô, những dù bên ngoài mạnh mẽ nhưng cô luôn bị anh trai mình và cả Thuần Nhã nhìn thấu, mẹ cô sợ nói ra khiến cô sẽ đau lòng dù sao con trai cũng cứng rằng hơn con gái. Anh trầm tư một lúc rồi vỗ vào vai cô nói anh chẳng giấu gì cô cả chẳng qua dạo này thành tích học tập kém nên hơi buồn. Cô tỏ vẻ an tâm thở phào nhẹ nhõm nói còn tưởng anh hay mẹ có chuyện gì. Anh nghe câu này liền hỏi:

- Lỡ anh hay mẹ có chuyện gì thì sao?

- Thì em không sống nổi chứ sao.

Câu trả lời của Vũ An nằm ngoài dự đoán của anh nhưng lại đúng với dự đoán của mẹ, anh thầm nghĩ mẹ đã đúng khi dặn anh không nói với Vũ An. Anh cười nhẹ bảo anh và mẹ sống dai lắm không có gì đâu thôi vào nhà đi trời trở gió rồi.

Đó là ngày 20-9 ngày đầu tiên cô và Thuần Nhã chạm vào người nhau cũng là ngày đầu tiên Vũ Thanh nói dối cô về căn bệnh của mẹ ...