Lúc Cố Thanh Nghiêu ngủ, không biết Thẩm Diệc Chu bên ngoài kinh thiên động địa tới cỡ nào!
Chương trình đại học rất ít, Thẩm Diệc Chu sau khi học xong liền muốn mua cho Cố Thanh Nghiêu thuốc trị viêm dạ dày.
Kết quả là nhà thuốc đang tuyên truyền loại thuốc mới điều trị xuất huyết não.
Khi Thẩm Diệc Chu bước vào, nhân viên bán hàng liền lừa hắn mua đủ loại thực phẩm chức năng.
“Cái gì mà thiếu canxi, người trẻ như tôi không có khả năng bị bệnh xuất huyết não đâu!” Là một sinh viên, Thẩm Diệc Chu có mức tiêu phí rõ ràng.
“Bệnh xuất huyết trong não là bệnh thường có ở người già, nhưng người trẻ thường xuyên thức đêm rồi đột ngột chết cậu có biết vì sao không?”
Thế là nhân viên bắt đầu phổ cập các loại kiến thức khoa học cho Thẩm Diệc Chu, về việc tác hại của thức đêm cho đến việc mất ngủ.
Tuy Thẩm Diệc Chu không tin, nhưng nghĩ đến người bạn cùng nhà dạ dày yếu của mình, hơn nữa đồng hồ sinh học về thời gian làm việc và nghỉ ngơi còn hỗn loạn, trong lòng hắn lập tức lo lắng.
Thức đêm đột tử?
Đột tử?
Sau khi Thẩm Diệc Chu trở về, hắn chạy tới trước cửa phòng Cố Thanh Nghiêu dùng sức gõ!
“Thanh Nghiêu, cậu mở cửa một chút, đừng ngủ nữa!”
“Hôm nay tôi đi ngang qua tiệm thuốc!”
“Nhân viên nói với tôi là thức đêm rất có hại cho cơ thể!”
“Nghiêm trọng hơn có thể bị xuất huyết trong não!”
“Cậu dậy đi, đợi tới buổi tối ngủ tiếp!!!!!”
Phòng ngủ của Cố Thanh Nghiêu đã đóng rèm kín mít, nhưng cửa phòng bị Thẩm Diệc Chu gõ liên tục, dù anh có chết cũng bị hắn đánh thức.
Anh bực bội xốc chăn, lắc lắc đầu, bịt mắt trên đầu anh cũng di chuyển theo.
Quỷ hút máu khi bị người khác đánh thức vô cùng xấu tính, anh trừng mắt, một luồng áp cực thấp đột ngột kéo cửa ra!
Mở cửa tấn công!
Cố Thanh Nghiêu không vui nâng cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn người.
“Tiểu Chu Chu, lúc tôi ngủ cậu gõ như vậy, là muốn cùng tôi chung chăn gối sao?”
Thanh âm cực thấp bởi vì mới tỉnh ngủ, có chút khàn khàn.
Đặc biệt là Cố Thanh Nghiêu chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, tay chống ở khung cửa.
Thẩm Diệc Chu vươn ngón út, chọc vào ngực Cố Thanh Nghiêu “Cậu mặc quần áo vào trước đã, đừng để bị cảm lạnh.”
Kết quả vừa chạm vào, Thẩm Diệc Chu cảm nhận được làn da lạnh lẽo của Cố Thanh Nghiêu, hắn lập tức sốt ruột.
“Sao người cậu lạnh như vậy? Cậu ngủ không đắp chăn à?”
Khi Cố Thanh Nghiêu ở nhà, anh đều bật điều hòa cực thấp, ở bên ngoài, mặt trời lên cao, khiến mặt đường nóng đến mức có thể chiên được thịt ba chỉ, nhưng khi trở về nhà, nhiệt độ lạnh đến mức cần thêm một chiếc áo khoác.
Cố Thanh Nghiêu tránh ra: “Cậu tò mò sao? Tò mò thì cùng vào xem thử xem?”
Quá… quá câu dẫn!
Nhưng ngay cả khi như vậy, Thẩm Diệc Chu kiên quyết không lùi bước, nhất là khi hắn nghĩ tới lời nói của nhân viên tiệm thuốc, vì thế hắn túm chặt lấy tay Cố Thanh Nghiêu.
Cố Thanh Nghiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy anh, mạch máu trên đỏ đang nhảy lên bừng bừng.
Anh thậm chí còn có thể cảm nhận được âm thanh mạch máu di chuyển dưới làn da.
Cố Thanh Nghiêu chậm rãi đưa tay lên xoa xoa khóe miệng.
“Tóm lại là bây giờ cậu không được ngủ, hiện tại cậu có thể phát sóng trực tiếp, hoặc chơi điện thoại, chán quá thì xem TV, để buổi tối ngủ tiếp!”
Nhìn bộ dạng chắc như đinh đóng cột của Thẩm Diệc Chu, trong lòng Cố Thanh Nghiêu có chút không thể tưởng tượng…
Con người này…
Muốn một con quỷ hút máu như anh sống theo đồng hồ sinh học?
…
Cố Thanh Nghiêu nhàm chán nửa nằm trên ghế sô pha, anh dựa lưng vào ghế, chân thon dài vắt chéo, một động tác đơn giản nhưng khiến anh trông nhàn nhã vô cùng.
Sáng sớm Thẩm Diệc Chu đã hầm canh gà nấu mì, hắn lại làm thêm một ít trứng chiên cà chua, sau đó cho mì vào, quả thực là mỹ vị đầy đủ!
“Hôm nay tôi nấu khá thanh đạm, cậu nếm thử một chút xem?”
Thẩm Diệc Chu nhìn bộ dạng giận dỗi của Cố Thanh Nghiêu, bản tính thành thật nhất thời khôi phục khiến hắn áy náy, vì thế khi nói chuyện hắn không nhịn được mà nhẹ giọng hơn.
Trải qua ba tiếng điều tiết tâm lý, Cố Thanh Nghiêu mới bớt tức giận.
“Bảo bối, giúp tôi mở TV.”
Tâm trạng tốt hơn nên Cố Thanh Nghiêu khôi phục bộ dạng lười biếng, cho dù là lúc tâm trạng cực kém, anh cũng không tức giận lung tung, anh sẽ tự mình điều tiết, không giận cá chém thớt lên người khác.
Cho nên sau khi Cố Thanh Nghiêu và Thẩm Diệc Chu cùng nhau thuê nhà, anh cảm thấy bạn cùng nhà lo lắng quá nhiều.
Sau khi mở TV cho Cố Thanh Nghiêu, Thẩm Diệc Chu dựa theo thói quen của anh mở kênh trò chơi.
Đại khái là ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, mèo nhỏ đói bụng từ phòng ngủ của Thẩm Diệc Chu đi ra, nhưng mỗi bước đi tựa như muốn dán sát vào tường.
Nó chạy tới dưới chân Thẩm Diệc Chu, dùng đầu cọ cọ vào ống quần hắn, mềm mại kêu meo một tiếng.
Cố Thanh Nghiêu nhìn con mèo nhỏ đáng yêu, sau đó anh đem một chân thả xuống mặt đất, anh ngồi trên ghế sô pha, cố gắng ra vẻ hiền lành.
“Mèo nhỏ, lại đây~”
Bộ dạng này giống như sói xám mưu mô dụ dỗ thỏ trắng ngây thơ, thành công dọa mèo con đáng yêu một trận. Mèo nhỏ sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh nhẹn chui vào quần áo của Thẩm Diệc Chu, trốn ở trong lòng hắn!
Nhìn bộ dạng thất vọng của Cố Thanh Nghiêu, Thẩm Diệc Chu dở khóc dở cười.
Hắn không rõ tại sao Cố Thanh Nghiêu bảo hắn đi mua mèo, nhưng vì sao con mèo lại sợ Cố Thanh Nghiêu như vậy?
Chẳng lẽ như trên mạng nói, Cố Thanh Nghiêu là người trời sinh không có duyên với động vật?
Thẩm Diệc Chu ôm mèo nhỏ, dưới ánh mắt chờ mong của Cố Thanh Nghiêu, hắn đi tới bên anh, sau đó nhẹ nhàng đem mèo nhỏ ở trong lòng đặt xuống đùi Cố Thanh Nghiêu.
“Cậu đừng quát nó nhé, không thì cậu dùng đồ ăn vặt bồi dưỡng tình với nó đi?”
Có mèo bên cạnh khiến tâm trạng Cố Thanh Nghiêu tốt hơn hẳn, mặc kệ mèo nhỏ ở trên đùi anh oanh tạc cỡ nào, anh vẫn dùng ánh mắt thân thương nhìn mèo nhỏ, liên tục gật đầu.
“Bảo bối, cậu quá giỏi!”
Thẩm Diệc Chu cầm đồ ăn cho mèo nghe thấy vậy, trong lòng có chút phức tạp.
Tiếng bảo bối này, chắc là gọi mèo chứ không phải gọi hắn đâu nhỉ?
Nghĩ đến bạn cùng nhà khi cao hứng liền gọi bảo bối một cách bậy bạ, Thẩm Diệc Chu cảm thấy khổ nhưng không nói.
Trong cuộc sống dài của Cố Thanh Nghiêu, anh rất ấn tượng về con mèo mà quý phi của hoàng đế nuôi dưỡng.
Đó là một con mèo hoàng tộc có đôi mắt màu cam, lông trắng muốt, giống như một quả cầu tuyết.
Từ sau lần đó, cho tới bây giờ anh vẫn còn nhớ xúc cảm mềm mại khi chạm vào bộ lông xù.
Đáng tiếc là sau khi trở thành quỷ, động vật có lông đều không thích anh, chỉ có con dơi xấu xí có thể cho anh sờ một chút.