Sau khi dùng thực lực của bản thân làm tất cả những người chửi Habitat câm miệng, Cố Thanh Nghiêu mỹ mãn trở về giường.
Tuy rằng bản tính của anh là ngảy ngủ đêm bay, nhưng quỷ cũng thích ngủ nướng.
Đặc biệt là trong chăn lông thoải mái như vậy.
Sáng sớm, bóng tối nhất thời tan ra, bên ngoài thành thị mùi máu tươi dần dần biến mất.
Một đôi răng nanh đột nhiên mọc ra từ trong miệng Cố Thanh Nghiêu.
Cố Thanh Nghiêu vươn đầu lưỡi liếʍ răng nanh, anh từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, chăn trên vai anh rơi xuống.
Rõ ràng chỉ là động tác đơn giản, nhưng khi Cố Thanh Nghiêu làm lại có vài phần ưu nhã ý vị.
Anh đặt hai chân xuống đất rồi đứng lên, áo ngủ trên mặt đất bay đến, Cố Thanh Nghiêu vươn tay, áo ngủ quàng lên người anh.
Cố Thanh Nghiêu buộc dây áo ngủ, đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa ra.
Trong một khắc, mùi máu tươi vốn ảm đạm đột nhiên tăng lên, trong không khí đều là mùi máu.
Thành thị này ban đêm cũng không hề yên tĩnh.
“Chi chi.” Tiểu Bức từ ảnh phản chiếu trên cửa sổ chậm rãi hiện hình, nó đập cánh, đậu trên vai Cố Thanh Nghiêu.
“Mọi nơi đều tràn ngập tội ác, việc cứu vớt những linh hồn đã sa đọa là việc ngu không ai bằng.”
Tiểu Bức cũng trở nên an tĩnh, bình thường khi dơi nhỏ không đồng ý, hai chi sau sẽ đứng thẳng, hai cánh đặt trên người, giống như quản gia châu Âu thời Trung cổ.
Giống y như đúc.
“Chi chi chi.”
“Ta cũng rất thích Thẩm Diệc Chu, nhưng hắn không phải đồ ăn của chúng ta.”
Những ánh sáng đầu tiên đột phá đường chân trời, khiến đáy mắt màu đỏ tươi của Cố Thanh Nghiêu sáng lên, anh chớp mắt, rồi duỗi tay gãi gãi cằm.
“Nhưng mà hắn làm món canh tiết vịt ăn rất ngon.”
“Chi chi chi!”
Cố Thanh Nghiêu không kiên nhẫn bấm tay: “Được rồi, thật phiền.” Móng vuốt nhỏ của Tiểu Bức làm loạn khắp án ngủ của Cố Thanh Nghiêu, rồi nó một đường bay ra chậu hoa ngoài ban công.
Cố Thanh Nghiêu xoay người hướng về giường, cửa sổ phía sau như bị thế lực vô hình chậm rãi đóng lại, mà Tiểu Bức dần dần nhập vào tấm kính trên cửa sổ, giây tiếp theo, trên gương một lần nữa hiện ra bóng dáng của Cố Thanh Nghiêu.
Cố Thanh Nghiêu đem gối đặt sau lưng, sau đó nằm dựa vào giường, anh lấy di động ra xem số tiền lời từ phòng phát sóng.
Sau khi khấu trừ phí và thuế, một tháng anh kiếm được 41,6 vạn tệ.Cố Thanh Nghiêu nhìn số liệu nửa ngày, ngón tay thao tác rút tiền.
Tuy rằng anh không thiếu tiền, nhưng chút ít này cũng phải ‘thịt’ chứ?
Đã sống qua vạn năm, Cố Thanh Nghiêu không đếm được bản thân có bao nhiêu bảo bối, khi sống còn thường xuyên chuyển nhà, mỗi một vật ném ra đều có thể mua được phòng siêu cấp ở thành thị.
Cho nên Cố Thanh Nghiêu lười ký hợp đồng với phòng phát sóng, nếu không thì tiền trong tài khoản của anh không ít như vậy, điểm đánh giá bao gồm phát sóng trực tiếp, thời gian phát sóng, điểm chú ý, điểm donate, hơn nữa nếu ký hợp đồng thì tiền donate sẽ bị chia làm đôi…
Cố Thanh Nghiêu lười biếng đếm trên đầu ngón tay, phát hiện anh không có bảng thống kê số lượng fans?
Bỏ đi, không quan trọng.
Nhưng vấn đề là, nếu Cố Thanh Nghiêu có tiền như vậy, vì sao còn thuê nhà?
Cố Thanh Nghiêu bỏ điện thoại di động xuống, bên ngoài Thẩm Diệc Chu đã rời giường, đang bắt đầu nấu cơm.
Anh hít sâu mùi thơm đang bay trong không khí, nếu lúc này anh vẫn là con người, thì khẳng định hiện tại anh đã chảy nước miếng rồi.
Anh xốc chăn rồi bước xuống giường, loẹt xoẹt dép lê đi theo mùi thơm ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Diệc Chu đang nấu cháo trắng, bên trong hắn còn thả thêm một chút kỳ tử, sau đó hắn đặt lên bếp gas một nồi nước, rồi tiện tay thả thêm một ít rau xanh.
Một nồi rau dưa xanh mướt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm Diệc Chu xoa xoa tay quay người lại: “Cậu dậy rồi? Có phải do tôi lớn tiếng quá không?”
Trên đầu Cố Thanh Nghiêu còn treo bịt mắt chưa gỡ xuống, bởi vì nằm trên giường lâu nên nó nghiêng về một phía.
Tuy rằng có chút hỗn độn, nhưng giá trị nhan sắc của Cố Thanh Nghiêu quá cao, hình ảnh này khiến anh thêm phần đáng yêu, khiến người nhìn không nhịn được mà mềm lòng.
“Cậu uống chút cháo trước đi, hôm qua cậu bị đau bụng, dạ dày sẽ khó chịu.”
“Ừ.”
Thẩm Diệc Chu tuy thành thật nhưng cố chấp, hôm qua hắn khiến anh ôm nhà vệ sinh, khẳng định hôm nay sẽ không nấu cho anh chút thịt nào.
Thôi vậy, cháo trắng thì cháo trắng, có còn hơn không.
Cố Thanh Nghiêu loẹt xoẹt dép lê tới trước bàn ăn rồi ngồi xuống, áo ngủ từ nơi đùi của anh rơi xuống, Cố Thanh Nghiêu nhìn mảnh đùi bị lộ ra, sau đó anh kéo ghế nhích gần về phía bàn ăn.
Đùi hoàn toàn bị khăn bàn che lại, quá tốt!
Tuy Cố Thanh Nghiêu không hiểu, hai người đều là đàn ông, cởi trần mặc quần đùi thì có là gì, nhưng kể cả khi anh mặc áo ngủ, hình như Thẩm Diệc Chu vẫn không hài lòng?
Thanh niên hiện đại mà còn bảo thủ hơn lão già như anh.
Nghĩ đến đây, “thanh niên lớn tuổi” nghiện game Cố Thanh Nghiêu lấy di động ra…
Anh liếc nhìn Thẩm Diệc Chu một cái, bình tĩnh dựa vào 3 vòng để mua một đống áo ngủ cho cậu ta!
Ha ha, mọi người đều có áo ngủ, anh không tin Thẩm Diệc Chu còn không biết xấu hổ mà nói anh!
Kỳ thật trong lòng Thẩm Diệc Chu rất áy náy, thời điểm hắn cùng Cố Thanh Nghiêu tính toán thuê nơi này, liền thương lượng đưa ra một phương án.
Cố Thanh Nghiêu trả nhiều tiền thuê hơn, hắn trả ít hơn, điều khoản phụ là hắn phụ trách quét tước vệ sinh và nấu cơm.
Quét tước vệ sinh là chuyện nhỏ, đây đều là việc hắn làm hàng ngày.
Mấu chốt là việc nấu cơm, bởi vì Cố Thanh Nghiêu thường xuyên thức đêm, số lần ăn cơm hắn nấu cũng không nhiều, Thẩm Diệc Chu đoán buổi tối Cố Thanh Nghiêu đều gọi cơm hộp.
Điều khiến cho hắn ngượng ngùng hơn là, Cố Thanh Nghiêu mười lần ăn cơm hắn nấu thì chín lần bị tiêu chảy…
Hắn hoài nghi có phải bản thân đã bỏ độc khi nấu cơm hay không, nếu không tại sao bạn cùng nhà cứ ăn một lần lại bị một lần?
Trước kia Thẩm Diệc Chu không biết bọn họ thuê phòng này một tháng bao nhiêu tiền, cuối tháng hắn đều chuyển wechat cho Cố Thanh Nghiêu 800 tệ, đôi khi hắn quên, Cố Thanh Nghiêu cũng không hề đòi hắn.
Sau đó hắn vô tình gặp chủ nhà mới biết, tiền thuê của bọn họ là 7800 tệ một tháng!
Trong lòng Thẩm Diệc Chu có chút băn khoăn, nhiều lần hắn đề nghị hai người chia đều, nhưng mỗi lần Cố Thanh Nghiêu đều cười bảo hắn đi nấu cơm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Diệc Chu nhìn Cố Thanh Nghiêu uống một ngụm cháo rồi buông xuống, trong lòng sầu bạc cả đầu.
“Tôi có ngâm một chút củ cải chua, không thì cậu ăn cùng cháo nhé?”
Cố Thanh Nghiêu ai oán liếc nhìn phòng bếp: “Cậu đang nấu gì đó?”
Động vào điểm mấu chốt là Thẩm Diệc Chu kiên trì không lung lay, hắn khuyên bạn cùng nhà sửa lại thời gian nghỉ ngơi và làm việc, nếu không sức khỏe sẽ yếu đi.
“Hôm nay cậu ngủ đi, đừng thức đêm phát sóng trực tiếp nữa, buổi đêm phát sóng thì có bao nhiêu người không ngủ chờ cậu đâu chứ?”
“Cũng không ít người chờ nha.” Cố Thanh Nghiêu dùng thìa quấy cháo trong chén, hơi cúi đầu nói: “Hai giờ đêm vẫn có người còn chưa ngủ đó.”
Khi hai người nói chuyện, con mèo nhỏ mà Thẩm Diệc Chu mua ngày hôm qua từ phòng ngủ của hắn bước ra.
Cố Thanh Nghiêu liếc mắt một cái, con mèo nhỏ nổi da gà, dựng đuôi kêu một tiếng ngao rồi trốn vào phòng ngủ.
“Hừ, miêu quái…” Cố Thanh Nghiêu bất mãn nói thầm.
Thẩm Diệc Chu: “...”